Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 590 - Chương 590: Ngô Hương

Chương 590: Ngô Hương Chương 590: Ngô Hương

Khi Hà Tứ Hải trở về khách sạn, ba đứa nhỏ vẫn chưa ngủ mà đang tựa đầu vào đầu giường xem phim hoạt hình.

“Nhanh như vậy mà đã xong việc rồi ư?” Nhìn thấy Hà Tứ Hải quay lại, Lưu Vãn Chiếu vẫn có chút kinh ngạc, cô ấy vừa mới tắm xong.

“Ừm, mọi chuyện rất thuận lợi, bọn nhỏ đã gọi điện về nhà chưa?” Hà Tứ Hải bĩu môi nhìn ba đứa nhỏ, tất nhiên trọng điểm là Uyển Uyển.

“Đâu cần Uyển Uyển gọi về, mẹ của con bé đã chủ động gọi tới rồi.” Lưu Vãn Chiếu nói.

Hà Tứ Hải mỉm cười khi nghe những lời đó, nhưng anh ta hiểu tâm trạng của Chu Ngọc Quyên, dù sao thì một đứa trẻ mới mấy tuổi, buổi tối không về nhà, sao mà yên tâm cho được.

“Ba người các em, ngừng xem hoạt hình và đi ngủ sớm chút đi.” Hà Tứ Hải bước tới và đứng trước mặt họ.

Đào Tử lúc này mới nhận ra rằng anh ta đã trở lại, ngạc nhiên hỏi: “Ba ba, ba về hồi nào thế?”

“Con đó, xem tivi đến nỗi mất hồn rồi.” Hà Tứ Hải gõ nhẹ lên cái đầu nhỏ của cô.

“Hồn?” Đào Tử có chút khó hiểu.

"Linh hồn là gì?"

Uyển Uyển và Huyên Huyên ngay lập tức duỗi ngón tay út ra và chỉ vào mình.

“Ồ, ồ, vậy thì họ không bị mất, họ đang ngồi bên cạnh xem tivi với con mà.” Đào Tử lập tức nói.

Hà Tứ Hải: …

“Tóm lại, không xem được nữa, đi ngủ sớm chút đi.” Hà Tứ Hải đang định lấy điều khiển từ xa trên đầu giường.

"Không được, chỉ xem một lát, xem một lát nữa thôi."

Những móng vuốt nhỏ của Đào Tử nắm lấy nó nhanh hơn, ôm vào trong lòng ngực làm nũng rồi nói.

"Hôm nay đã chơi cả ngày rồi, con không mệt sao? Nghỉ ngơi sớm đi."

"Con không mệt, con không mệt, ba ba…” Đào Tử đặt điều khiển xuống, từ trên giường đứng dậy, lao vào vòng tay của Hà Tứ Hải.

“Ông chủ, thương anh mà…”

"hiahia ... ông chủ thật tốt..."

……

Lưu Vãn Chiếu từ phòng tắm đi ra để lau khô tóc, thì nhìn thấy Hà Tứ Hải đang bị quấn chặt bởi ba đứa nhỏ.

Theo lý mà nói, anh ta bị vướng víu, coi anh ta như cái cây mà túm lấy quần áo của anh ta để trèo lên.

“Được rồi, đừng ồn nữa, cứ xem một lát, xem một lát nữa rồi đi ngủ ngay nha.” Lưu Vãn Chiếu lên tiếng xin xỏ cho bọn họ.

“Haha, chị là tuyệt nhất, em yêu chị.” Huyên Huyên mượn gió bẻ măng xuôi theo chiều gió.

Uyển Uyển và Đào Tử cũng lập tức làm phản, luôn miệng bảo dì thật tốt, dì ơi con yêu dì.

"Thật là một kẻ phản bội nhỏ..."

Thế là ba đứa nhỏ đã xem một tập khác của phim hoạt hình, rồi mới nằm xuống và ngủ một cách mãn nguyện.

Ba đứa nhỏ ngủ chung một giường, cũng may là Lưu Vãn Chiếu đã tính đến tình huống này, căn phòng cô đặt trước có một chiếc giường lớn, đủ cho ba chú heo con ngủ chung.

“Đi ngủ sớm đi.” Thấy bọn họ đã nằm xuống, Hà Tứ Hải vươn tay tắt đèn, nằm xuống giường bên cạnh.

Lưu Vãn Chiếu thuận thế nằm vào lòng ngực anh ta.

“Ba ba.” Vào lúc này, Đào Tử đột nhiên gọi.

"Chuyện gì vậy?"

“Con ngủ không được.” Đào Tử nói.

"Không ngủ được thì đếm đào, đếm một hồi thì ngủ quên mất."

“Vâng ạ.” Đào Tử đồng ý ngay lập tức.

"Một quả đào nhỏ, hai quả đào nhỏ ... năm quả đào nhỏ. Một quả đào nhỏ, hai quả đào nhỏ..."

Đám đông: ...

"Đếm ngược lại, sáu ở đâu? Sáu đi đâu? Với lại đếm nhẩm trong đầu, đừng phát ra âm thanh.” Hà Tứ Hải quýnh nói.

“Sáu gì ạ? Con không biết, với lại con đang đếm nhẩm mà, ba không biết sao?” Đào Tử ngạc nhiên hỏi.

Đám đông: ...

"A ~" mọi người đồng thanh thở dài.

"Ha ha......"

Nàng còn cười, chọc tức người khác đúng không?

"Nếu không thì, để dì Lưu kể cho các con nghe một câu chuyện."

“Được ạ, được ạ.” Ba đứa nhỏ đồng thanh nói, cho dù có chút buồn ngủ cũng đều không cánh mà bay.

“Tại sao lại là em? Tại sao anh không nói đi.” Lưu Vãn Chiếu hờn dỗi vỗ một cái vào ngực Hà Tứ Hải.

“Bởi vì em là một cô giáo.” Hà Tứ Hải nói.

“Đúng đó.” Ba tên nhỏ lại đồng thanh nói.

“Thế thì được thôi, dì nghĩ thử.” Lưu Vãn Chiếu bất lực nói.

“Để dì kể cho các con nghe câu chuyện công chúa tóc dài nhé.” Lưu Vãn Chiếu suy nghĩ một hồi rồi nói.

Khi Lưu Vãn Chiếu nói được nửa chừng thì ba đứa nhỏ đã chìm vào giấc ngủ ngon lành.

Nhìn ba chú heo con ngủ cạnh nhau, Hà Tứ Hải bước ra khỏi giường và chăm chút chăn bông cho chúng.

“Tứ Hải, anh rất thích con gái sao?” Lưu Vãn Chiếu đột nhiên hỏi.

"Tại sao em lại nói như vậy?"

“Cái này còn cần em nói sao? Chẳng phải vừa nhìn đã nhìn ra rồi sao?”

"Không có, anh thích cả con trai và con gái."

“Em không tin, anh nói sau này chúng ta sẽ có một bé trai hay một bé gái?” Lưu Vãn Chiếu ngại ngùng hỏi.

“Con gái nhé.”

"Hừm, anh còn nói không thích con gái?"

“Ngủ thôi, ngủ thôi…”

……

"Ding ding dong, ding ding dong..."

Hà Tứ Hải chợt nghe thấy một tràn tiếng hạt lăn trên đĩa ngọc.

Sửng sốt một hồi mới phản ứng được, đây là tiếng đàn tỳ bà.

Đến khi mở mắt ra, anh ta thấy mình đang đứng trên bờ sông Tần Hoài.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment