Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 592 - Chương 592: Kẹp Tóc Ngọc Trai

Chương 592: Kẹp Tóc Ngọc Trai Chương 592: Kẹp Tóc Ngọc Trai

“Với phần thưởng hậu hĩnh như vậy, thật khó tưởng tượng chiếc kẹp tóc bằng ngọc trai bị mất của Ngô phu nhân quý giá đến mức nào.” Hà Tứ Hải ngạc nhiên nói.

Ngô Hương nhẹ nhàng đóng lại cái rương, lắc đầu nói: “Chỉ là một cái kẹp tóc ngọc trai bình thường thôi.”

“Nhưng mà đó là vật đính ước mà chồng tôi tặng cho tôi, ý nghĩa tất nhiên là không giống.” Cô ấy nói bổ sung thêm.

Hà Tứ Hải cau mày khi nghe câu đó, tâm nguyện này tưởng chừng như đơn giản nhưng thực ra lại không dễ thực hiện chút nào, dù sao thì thời gian cũng đã qua lâu như vậy rồi.

Chiếc kẹp tóc ngọc trai bị mất có bị người ta nấu chảy chưa? Còn chưa nói tới có bị mục nát hay không.

Và thứ này không có tên hay họ, làm sao biết được nó là chiếc kẹp tóc bằng ngọc trai của Ngô Hương chứ?

“Tôi cũng biết thời gian đã trôi qua rất lâu, e rằng không còn nhiều hy vọng, nhưng tôi chỉ làm hết sức nghe theo mệnh trời thôi.” Ngô Hương lộ ra vẻ yếu ớt bất lực nói.

Nhưng mà Hà Tứ Hải dường như làm ngơ, không có chút biểu hiện gì tỏ ra thương hại.

Ngô Hương lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo, trải trên bàn trà.

“Đây chính là chiếc kẹp tóc bằng ngọc trai đã mất của tôi.” Ngô Hương nói.

Hà Tứ Hải nhìn kỹ càng hơn, hóa ra đó là một chiếc kẹp tóc hình đầu Phượng Hoàng.

"Kẹp tóc Phượng Hoàng được làm bằng vàng, mắt Phượng Hoàng được trang trí bằng mã não đỏ, và mỏ của Phượng Hoàng được xâu chuỗi hạt bằng vàng ..."

Đây mà gọi là một chiếc kẹp tóc bằng ngọc trai bình thường sao? Những người này thật là phiền.

Nhưng mà tâm nguyên này đích thực không dễ hoàn thành.

“Cho tôi hỏi, cô có nhớ mình đã đánh mất nó ở đâu không?” Hà Tứ Hải hỏi.

“Ở quê hương Quy Đức Phủ của chồng tôi.” Ngô Hương nói.

“Cô đã biết rồi, tại sao cô không tự mình đi tìm.” Hà Tứ Hải nghi hoặc hỏi.

Ngô Hương nghe xong thở dài một hơi, "Tôi không thể rời khỏi nơi này được nữa."

Hà Tứ Hải nghe vậy có chút im lặng, lúc này hắn đã suy đoán được thân phận của Ngô Hương.

Lại là một người bị mắc kẹt bởi tín ngưỡng, không, nói chính xác là quỷ bị mắc kẹt bởi nhận thức, thực tế mọi người nghĩ rằng cô ấy nên ở đây, vì vậy cô ấy chỉ có thể ở đây, sông Tần Hoài này đối với cô ấy mà nói, cứ như một cái lồng, nhốt cô ấy sâu vào trong, không thể thoát ra khỏi phạm vi này.

“Được rồi, tôi đã tiếp nhận tâm nguyện của cô, nhưng tôi cũng không biết mất bao lâu mới có thể giúp cô tìm lại…” Hà Tứ Hải nhìn cô một cách sâu sắc và nói.

Ngô Hương nghe xong thì vẻ mặt mừng rỡ, sau đó có chút tái nhợt, vừa định nói tiếp thì chợt nghe ngoài đường có tiếng gọi ba ba.

Hà Tứ Hải trong lòng hơi động, vội vàng đi lại cửa sổ nhìn ra ngoài.

Còn Ngô Hương lại ngạc nhiên hơn, cũng bước qua đó.

Lúc này, chỉ nhìn thấy ở đằng xa có một người nhỏ bé đang đứng trên con phố vắng vẻ và yên tĩnh.

Cô ấy đang tò mò nhìn quanh và nhẹ nhàng gọi ba ba.

Đứa bé này chính là Đào Tử, Hà Tứ Hải mở miệng định gọi nàng.

Đột nhiên vầng trăng sáng trên bầu trời biến thành mặt trời không đều giống như trứng rán.

Các cửa hàng ban đầu đóng cửa hai bên đường lần lượt mở ra.

Các chủ cửa hàng đã thiết lập các quầy hàng để bán tất cả các loại thực phẩm và đồ chơi nhỏ.

“Tiểu Đào Tử, em có muốn ăn thử thịt cừu xiên của chúng tôi không?"

“Tiểu Đào Tử, em có muốn ăn thử kẹo hồ lô của chúng tôi không?"

“Đào Tử, Đào Tử, tới ăn cánh gà rán này."

“Đào Tử, quả bóng bay lớn này cho em nè."

……

Trong nhất thời có rất nhiều tiếng huyên náo và toàn bộ giao diện trở nên sống động.

Hà Tứ Hải cẩn thận quan sát những người qua đường này, phát hiện có vợ chồng Lưu Trung Mưu, có bà nội, có Lưu Vãn Chiếu, có vợ chồng Trương Hải Đào, có Hà Cầu, Hà Long…

Những người này toàn là những người mà Đào Tử quen biết trong hiện thực.

Ngoài ra còn có một số nhân vật kỳ lạ hơn, chẳng hạn như những nhân vật hư cấu như là Quang Đầu Cường, Hùng Đại Hùng Nhị, Dora, GG Bond, Heo Peppa vân vân.

Thậm chí có một vài thứ chính là một số bong bóng có hình dạng kỳ lạ hoặc là những người được xếp từ các hình vuông lại với nhau.

Hà Tứ Hải cười ha ha thành tiếng.

Có lẽ là nghe thấy tiếng cười của Hà Tứ Hải, Đào Tử nhìn sang hắn, ngay lập tức chạy về phía hắn với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

Còn đám đông tự động tản ra hai bên.

Đào Tử chạy tới với đôi chân ngắn, cô ấy thực sự giống như dáng vẻ mà hắn thường nói, vèo vèo, giống như trong phim hoạt hình mèo và chuột, dưới chân có mang bánh xe...

Hà Tứ Hải không thể nhịn cười được.

Thế nhưng Ngô Hương bên cạnh thì mặt lại tái nhợt, cả người dường như mất đi tín hiệu TV, đầy chấm bông tuyết, cuối cùng bị kéo dài, biến thành hình dạng kỳ quái, cuối cùng toàn bộ thế giới bắt đầu sụp đổ.

Sau đó Hà Tứ Hải và Đào Tử cùng tỉnh dậy.

Hà Tứ Hải mở mắt ra thì thấy hắn vẫn đang nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn sang hướng bên cạnh thì thấy Đào Tử đang dùng bàn tay nhỏ dụi mắt, chép chép miệng, cứ như có dư vị gì đó, sau đó chuyển mình rồi tiếp tục ngủ.

Hà Tứ Hải nhẹ nhàng ra khỏi giường, kiểm tra lại thời gian, mới bốn giờ sáng sớm.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment