Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 593 - Chương 593: Thăng Cấp

Chương 593: Thăng Cấp Chương 593: Thăng Cấp

Hà Tứ Hải bước đến bên giường ba nhóc heo nhỏ, chỉnh lại tư thế ngủ của chúng.

Nhất là Đào Tử có tướng ngủ xấu nhất.

Một chân nàng gác lên người Huyên Huyên, một cánh tay đè lên người Uyển Uyển.

Người có tư thế ngủ khá nhất là Uyển Uyển, nhưng nàng lại cuộn tròn người lại trông như một chú chim cút.

Huyên Huyên khá hơn một chút, nhưng tay nàng lại nắm chặt lại cuộn thành nắm đấm.

Thực ra trước đây Đào Tử cũng ngủ như vậy, nhưng nửa năm gần đây, nàng mới cải thiện được một chút.

Hà Tứ Hải hơi xót xa giúp ba đứa trẻ đắp chăn vào.

Sau đó ngồi xuống cái ghế bên cạnh.

Thầm niệm trong lòng một cái, sổ sách lập tức xuất hiện trên tay hắn.

Nhưng lúc này cuốn sổ đã thay đổi hình dạng một lần nữa.

Lại thăng cấp sao?

Trong lòng Hà Tứ Hải có chút nghi hoặc.

Bìa cuốn sổ không thay đổi nhiều, bên trên vẫn là hai chữ ‘ m Dương’ lớn.

Nhưng bản cũ vốn ở dạng lật trang đã chuyển thành dạng bản tấu, có thể lập tức mở dài ra, mặt trước là những tâm nguyện được sắp xếp ngay ngắn, mặt sau hình vẽ các ‘thần linh’ thu nạp.

Nền giấy trắng ban đâu hiện tại đang lờ mờ nổi nên những hình vẽ sông núi chim muông, và những hình vẽ này không cố định trông cứ như chúng đang không ngừng thay đổi.

Hà Tứ Hải thầm niệm một cái, thần lực đã tăng thêm một chút.

Cuốn sổ lập tức bay lên không trung, lơ lửng trước mắt hắn, sau đó mở ra như một cuộn tranh, lần này những hình vẽ trên đó đã rõ ràng hơn hẳn.

Mà chữ viết trên đó cũng như đang nổi lên từng chữ một.

Khá thú vị, Hà Tứ Hải nghĩ thầm.

‘Cuộn tranh’ lập tức dịch chuyển về phía sau, cuộn đến tâm nguyện cuối cùng theo động tác vuốt tay của hắn.

Bắt kịp thời đại?

Hà Tứ Hải chợt nhớ đến những cuộn nhiệm vụ trong game 3D, cảm giác này thực sự rất giống.

Tâm nguyện mới nhất là tâm nguyên của Ngô Hương.

Ngô Hương thực sự có tên thật là Ngô Hương, không hề lừa gạt hắn.

Nhưng khi ngón tay Hà Tứ Hải chạm vào dòng tâm nguyện này.

Thì ý thức của Hà Tứ Hải bỗng nhiên bị kéo vào bên trong.

Sau đó bắt đầu rơi xuống từ trên không.

Hà Tứ Hải đã từng có cảm giác này rồi, nó quá quen thuộc, lần trước khi linh hồn của Long Thi Vũ mất tích, hắn cũng đã từ trải qua chuyện này.

Vậy đây là công năng mới sau khi được thăng cấp sao?

Ý thức của Hà Tứ Hải rơi từ trên không xuống dưới, cuối cùng đáp xuống cơ thể của một đứa bé gái.

“Anh hai, anh đang làm gì thế? Em nói cho anh biết, nếu anh còn lén lút chạy ra ngoài nữa, đợi đến khi ba về nhà, em sẽ mách ba.”

Giọng nói của đứa bé gái rất dịu dàng, nhưng lời nói ra lại có thể khiến đứa nhóc choai choai trước mặt sợ đến nỗi trắng bệch cả mặt.

“A Hương ngoan, em đừng mách ba, hôm nay anh lén lút ra ngoài, khi về sẽ mang... mang trái cây về cho em ăn.” Đứa nhóc choai choai cầu xin.

A Hương nghe vậy thì mềm lòng rồi, sau đó nàng khẽ gật đầu: “Vậy anh phải về sớm đấy.”

“Được rồi, được rồi, A Hương, em ngoan lắm.” Đứa nhóc choai choai nói xong liền chạy đi mà không để lại một tiếng động nào.

Thấy anh hai đã rời đi, A Hương quay người lại thì đã trông thấy có một cậu thanh niên thân hình cường tráng đứng đằng sau mình từ lúc nào.

“Anh cả.” A Hương hơi khó xử gọi một tiếng.

“Em đấy, lại bị anh hai em lừa rồi.” Cậu thanh niên cường tráng khẽ cười nói.

A Hương nghe vậy thì buồn bã cúi gằm mặt xuống.

“Sau này em lớn lên, không được nhẹ dạ tin lời người khác, đặc biệt là đàn ông.” Cậu thanh niên cường tráng nói chuyện với tình ý sâu xa.

A Hương nghe vậy thì ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn anh cả trước mặt mình.

“Đợi đến khi lớn lên, em sẽ biết thôi, vào nhà đi, mẹ đang chờ em đấy.” Anh cả dịu dàng nói.

A Hương nghe vậy thì khẽ gật đầu, sau đó hỏi: “Bao giờ ba về ạ?”

“Nhanh thôi.” Cậu thanh niên cường tráng nói, nhưng lông mày hắn lại nhíu chặt lại, đầy phiền muộn.

A Hương nghe vậy thì khẽ nhoẻn miệng cười, mặc dù nàng vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng vẫn toát ra vẻ dịu dàng làm say đắm lòng người.

Nhưng A Hương không được được ba quay trở về, mà lại đợi được một đám binh lính tới, bọn họ bao vây nhà nàng, nói nhà nàng là loạn đảng.

Không thấy ba, không thấy anh cả, anh hai cũng chẳng thấy đâu, chỉ còn sót lại nàng và mẹ bị nhốt trong nhà lao.

Trong nhà lao khắp nơi đều là chuột và gián rết, nàng rất muốn về nhà, còn mẹ thì khóc hết cả đêm...

“A Hương, con phải sống thật tốt...”

Sau đó mẹ bị người ta đưa đi, sau đó cũng không trở lại nữa.

Nàng rất sợ, đám người xấu xa trong nhà lao cười nhạo nàng, dọa nàng sợ...

Cuối cùng có một ngày, có vài người đến đưa nàng ra ngoài.

Đi cùng nàng còn có mấy đứa trẻ chạc tuổi nàng.

Bọn họ lang thang, đi tới rất nhiều nơi.

Có đứa trẻ mắc bệnh chết trên đường, có đứa bị bán đi, có đứa vì chạy trốn mà bị đánh chết...

A Hương rất ngoan, chưa từng phản kháng, vả lại nàng rất xinh đẹp, người đứng đầu nói, nàng có thể bán với giá rất cao...

Nàng thực sự đã bị bán với giá rất cao cho một nhà chứa

Sau đó nàng đã gặp được mẹ nuôi...

Cuối cùng nàng cũng có thể sống tốt rồi.

...

“Tứ Hải, Tứ Hải...”

Đứng lúc này, Hà Tứ Hải nghe thấy có tiếng người gọi hắn, ý thức bắt đầu dâng lên, sau đó hắn ‘tỉnh’ lại.

“Sao anh lại ngồi đây ngủ? Không lạnh à?”

Nửa đêm Lưu Vãn Chiếu tỉnh dậy, sờ sang bên cạnh thấy trống không, nhổm dậy thì thấy Hà Tứ Hải đang ngồi ngơ ngẩn trên ghế, nàng cảm thấy hơi lo lắng, nên mới dậy qua đó hỏi xem thế nào.

“Không có gì, sao em lại dậy rồi?” Hà Tứ Hải đứng lên hỏi.

Lưu Vãn Chiếu không nhìn thấy cuốn sổ, Hà Tứ Hải đưa tay chạm vào không trung, cuốn sổ nhanh chóng được đóng lại, sau đó biến thành một vầng sáng, biến mất hoàn toàn trong không khí.

Nhưng Hà Tứ Hải mới thầm niệm một cái, nó lại xuất hiện trong tay hắn.

Cuốn sổ được nâng cấp quả nhiên khác hẳn, đến cả cách thức tồn tại cũng thay đổi rồi, nhưng như vậy sẽ có cảm giác tiện lớn hơn, đồ sộ hơn, như vậy mới giống một món bảo vật chứ.

“Tứ Hải, anh sao thế?”

Thấy Hà Tứ Hải lại đứng yên bất động ở đó, Lưu Vãn Chiếu hơi lo lắng đẩy nhẹ hắn.

“Không sao, anh đang nghĩ đến vài chuyện, không còn sớm nữa, chúng ta ngủ tiếp đây.” Hà Tứ Hải kéo tay nàng.

Trời chuyển lạnh, Lưu Vãn Chiếu mới rời giường một lúc mà tay đã hơi buốt rồi.

“Hay là chỉnh nhiệt độ điều hòa tăng thêm một chút nhé.” Hà Tứ Hải nói.

“Không cầm, lên giường nằm là không chịu được đâu.” Lưu Vãn Chiếu nói.

Sở dĩ nàng không dám tăng nhiệt độ điều hòa quá cao, là vì sợ nhiệt độ phòng cao quá, Đào Tử sẽ đạp chăn, rất dễ bị cảm lạnh.

Trẻ con là vậy đấy, hơi nóng một tý thôi là đá đạp chăn rồi, đợi đến lúc người lớn phát hiện ra thì chắc là cũng đã muộn, ngày hôm sau cho dù không bị cảm, thì cũng sẽ ho lụ khụ.

Lưu Vãn Chiếu ban đầu còn hơi buồn ngủ, bây giờ đã chẳng muốn ngủ nữa, mà dựa vào ngực Hà Tứ Hải.

“Nửa đêm tự nhiên không nhìn thấy anh nữa, em sợ lắm, anh ngồi ngơ ngẩn ra đó một mình là đang nghĩ gì vậy?”

“Hầy ~” Hà Tứ Hải khẽ thở dài một tiếng.

Hắn vẫn có cảm giác bản thân còn chưa thoát khỏi thế giới và cảm xúc của Ngô Hương.

Mặc dù cuốn sổ đã được nâng cấp, có thể trực tiếp thâm nhập vào ký ức của người có tâm nguyện, nhưng tác dụng phụ của nó cũng rất lớn.

Mới có một đoạn ký ức nhỏ, mà Hà Tứ Hải đã cảm thấy tâm trạng của bản thân phải chịu ảnh hưởng rồi.

Nếu như cứ tiếp tục kéo dài thế này, cho dù không bị tâm thần phân liệt, thì tinh thần cũng sẽ bị suy nhược.

Thấy Hà Tứ Hải không trả lời, Lưu Vãn Chiếu cũng không gặng hỏi thêm, chỉ lặng lẽ dựa vào ngực hắn, lắng nghe nhịp đập trái tim của hắn mà cảm thấy an lòng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment