Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 594 - Chương 594: Sau Này Lớn Lên

Chương 594: Sau Này Lớn Lên Chương 594: Sau Này Lớn Lên

"Là lá la..."

"Hồ hố hô..."

"Ờ ớ ơ..."

Sáng hôm sau, Hà Tứ Hải bị đánh thức bởi một loạt tiếng gào thét.

Hắn cố ngủ lại, nào ngờ còn ngủ sâu hơn.

Vừa mở mắt ra nhìn, trước mặt không phải là ba đứa nhóc thì còn ai vào đây nữa. Đám nhóc nằm thẳng hàng, thò tay ra khỏi chăn, vừa hát vừa nghịch ngón tay.

Lưu Vãn Chiếu bên cạnh cũng tỉnh rồi.

"Đừng hát nữa, ồn chết đi được." Hà Tứ Hải ngồi dậy nói.

"Trời sáng lâu rồi, ba muốn mặt trời chiếu đến mông à?" Đào Tử cười ha ha nói.

"Biết rồi, để chị mặc quần áo cho các em." Lưu Vãn Chiếu dụi mắt và đi xuống giường.

"Chị ơi, hôm nay chúng ta đi đâu chơi vậy?" Huyên Huyên hỏi.

"Hôm nay, chị sẽ dẫn các em đi thủy cung chơi." Lưu Vãn Chiếu nói.

Hôm nay chỉ có một buổi sáng, lại phải dẫn theo ba đứa nhóc nên Lưu Vãn Chiếu không định đi nhiều nơi.

"Ở đó có cá mập không ạ?" Huyên Huyên hưng phấn hỏi.

"Có."

"Có có heo nhỏ không ạ?" Uyển Uyển khẽ hỏi.

"Ở đó không chỉ có cá heo nhỏ, còn có sư tử biển nhỏ, chim cánh cụt nhỏ..."

"Oa, vậy thì tuyệt quá..."

Ba đứa nhóc nghe vậy, ánh mắt sáng rực, cũng không cần Lưu Vãn Chiếu mặc quần áo hộ, bọn chúng đã không chờ được, tự mặc quần áo cho mình.

"Vậy có nàng tiên cá không?" Đào Tử bỗng hỏi.

"Đương nhiên là có rồi." Lưu Vãn Chiếu nói.

Trong thủy cung có biểu diễn nàng tiên cá.

Lúc này, ba đứa nhỏ càng phấn khích hơn.

Sau khi mặc quần áo và ăn buffet sáng no nê xong, Hà Tứ Hải trả phòng luôn.

Phải công nhận lái xe tới được cũng rất thuận tiện, có thể để hành lý luôn trên xe. Buổi trưa không cần lái xe về khách sạn nữa, chạy thẳng đến Hợp Châu là được.

Trong thủy cung không chỉ có đường hầm dưới đáy biển dài bảy mươi bốn mét, mà còn có những con hải quỳ nặng hơn trăm ký, cá mập dài hơn ba mét và cá đuối có đường kính hơn một mét.

Ngoài ra, các bạn nhỏ còn được tận mắt nhìn thấy những chú cá heo, sư tử biển và chim cánh cụt mà mình đã ngưỡng mộ từ lâu…

Ngoài ra bọn chúng còn được nhìn thấy vô số vỏ sò đủ màu sắc chưa từng thấy bao giờ, bên cạnh đó còn có khủng long hóa thạch và trứng khủng long hóa thạch…

Đừng nói bọn nhóc, ngay cả Hà Tứ Hải cũng cảm nhận được sự kỳ diệu của sinh vật tự nhiên.

Tâm trạng nặng nề vì ký ức của Ngô Hương tối qua dường như được chữa khỏi.

Có thể nói ba đứa nhỏ đều được mở mang tầm mắt.

"Ba ơi, sau này con lớn lên, con muốn làm một nhà khoa học." Khi bước ra khỏi Thủy Cung, Đào Tử bỗng nói.

"Ồ? Sao con lại đột nhiên muốn làm một nhà khoa học vậy?" Hà Tứ Hải kinh ngạc hỏi.

"Bởi vì dì ở bên trong luôn nói, căn cứ theo nhà khoa học nghiên cứu gì đó. Nhà khoa học chắc chắn rất lợi hại, biết rất nhiều thứ." Đào Tử hào hứng nói.

Dì trong lời nói của cô bé chính là nhân viên thuyết minh trong Thủy Cung. Lần trước trước lúc nói, cô ta đều thích kèm theo một câu: "Theo nghiên cứu của các nhà khoa học…"

Ví dụ như lúc giới thiệu về khủng long, cô ta sẽ nói: "Theo nghiên cứu của các nhà khoa học, những con khủng long này sống cách đây ba trăm triệu năm …

"Con thật sự muốn làm nhà khoa học à?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Dạ, đương nhiên rồi." Dáng vẻ Đào Tử vô cùng chắc chắn nói.

"Không phải con muốn làm một quả đào lớn vui vẻ sao?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Ồ? (⊙o⊙)..."

"E hèm... Vậy coi như con là một nhà khoa học quả đào lớn vui vẻ đi." Đào Tử rất thông minh, đảo mắt đã có được câu trả lời.

"Được rồi, vậy mong rằng sau này con lớn, con có thể trở thành một nhà khoa học tài giỏi, đóng góp cho xã hội." Hà Tứ Hải xoa đầu cô bé.

Nhưng trong lòng hắn lại nghĩ, chắc sau này sẽ không xuất hiện khoa học thần giáo đâu nhỉ?

"Huyên Huyên, Uyển Uyển, sau này lớn lên các em sẽ làm gì?" Lưu Vãn Chiếu hỏi hai đứa nhóc bên cạnh.

Uyển Uyển: Hi hi ha ha...

Uyển Uyển chỉ biết cười khúc khích.

Mà Huyên Huyên lại nhìn cô với ánh mắt khinh thường.

"Chị hỏi em, em lại nhìn chị với ánh mắt như vậy là có ý gì?" Lưu Vãn Chiếu tức giận nói.

Sau đó, cô giơ tay gõ nhẹ lên đầu cô bé.

"Chị bị ngốc à? Bây giờ em là người xách đèn nhỏ, sau này lớn lên đương nhiên sẽ là người xách đèn lớn rồi." Huyên Huyên ôm đầu kêu oan nói.

Uyển Uyển ở bên cạnh gật đầu, cô bé cũng vậy.

Lưu Vãn Chiếu:...

Nói rất có lý, lẽ nào IQ của cô có vấn đề.

Ha ha, Hà Tứ Hải không nhịn được bèn bật cười.

"Anh còn cười à?" Lưu Vãn Chiếu giận dỗi, đấm một cái lên trên vai hắn.

"Bây giờ chúng ta lái xe về thẳng Hợp Châu hay đi đâu nữa?" Hà Tứ Hải đổi đề tài.

"Chúng ta ăn trước đã, bọn nhỏ đều đói rồi." Lưu Vãn Chiếu nói.

Ba cô nhóc nghe vậy đều gật đầu như giã tỏi.

"Vậy ăn gì bây giờ?" Hà Tứ Hải nhìn xung quanh, đúng là không có món gì ngon.

Bởi vì Thủy Cung Kim Lăng đều nằm trong khu vực thắng cảnh, xung quanh đều là rừng cây, ngoài mấy quầy bán đồ ăn vặt thì chẳng có gì nữa.

"Chúng ta xuống núi rồi tính sau." Lưu Vãn Chiếu nói.

Nhưng sau khi bọn họ xuống núi, phát hiện vẫn không có chỗ nào bán đồ ăn, nhưng thật ra có nhìn thấy một cửa hàng KFC.

"Hay là chúng ta ăn KFC nhé?" Lưu Vãn Chiếu đề nghị.

"Được á, được á."

Hay lắm, ba cô nhóc này đều đồng thanh trả lời.

Lúc này đã hơn một giờ chiều, trong quán KFC không còn đông người nữa.

Lưu Vãn Chiếu dắt ba đứa nhỏ tìm một chỗ cạnh cửa kính và ngồi xuống, Hà Tứ Hải đi gọi món.

Sau khi hắn gọi món xong, trở về thì phát hiện mấy người bọn họ đang nhìn ra ngoài cửa kính.

"Sao vậy?"

Hà Tứ Hải đặt khay thức ăn xuống, nhìn ra ngoài cửa kính theo thì phát hiện ra một cô bé gái trạc tuổi Đào Tử đang ngồi trên mép bồn hoa ngoài cửa kính.

Cô bé mặc chiếc áo khoác nhung rộng thùng thình, trên đầu đội mũ len, gương mặt đỏ bừng vì lạnh, ngồi trên bậc đá lạnh giá, tò mò nhìn mọi người.

"Đứa nhỏ chỉ có một mình à? Có cần hỏi thăm không?" Lưu Vãn Chiếu quay đầu lại, hơi lo lắng nói.

Hà Tứ Hải liếc nhìn hai bên bồn hoa, nhưng thật sự không nhìn thấy người lớn.

"Hay là… chúng ta đi hỏi thử xem sao?" Hà Tứ Hải nói.

Lưu Vãn Chiếu đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài.

"Em chờ đã." Hà Tứ Hải gọi Lưu Vãn Chiếu lại, sau đó lấy hai đùi gà rán trên khay đưa cho cô.

Lưu Vãn Chiếu hiểu rõ ý hắn, cũng không nói gì, giơ tay nhận lấy.

"Em gái đó bị làm sao vậy?" Đào Tử hơi buồn bã, quay đầu nhìn Hà Tứ Hải hỏi.

"Không sao, mấy đứa ăn đi." Hà Tứ Hải an ủi.

Nhưng Đào Tử không ăn mà hỏi tiếp: "Ba mẹ em ấy không cần em ấy nữa ạ?"

"Con đừng đoán mò, mấy đứa ăn trước đi." Hà Tứ Hải bất đắc dĩ nói.

"Con có thể lấy hamburger cho em ấy ăn không?" Đào Tử lại hỏi.

"Đương nhiên là được rồi." Hà Tứ Hải gật đầu.

"Em cũng lấy gà rán của em ấy ăn." Huyên Huyên nói.

Uyển Uyển lặng lẽ cầm bánh khoai tây trên bàn, đây là món cô bé thích nhất.

"Mấy đứa đều là những cô đứa bé ngoan." Hà Tứ Hải nói.

Hà Tứ Hải dẫn theo ba đứa nhóc đi ra ngoài, nhìn thấy Lưu Vãn Chiếu đang ngồi xổm ở đó, nói gì đó với cô bé.

Cô bé lắc đầu, sau đó chỉ tay về phía xa.

Hà Tứ Hải nhìn theo hướng đó, ở đó có một bà lão đang quét đường.

Mà đứng sau lưng bà lão là một người phụ nữ. Có lẽ cô ta cảm nhận được ánh mắt của Hà Tứ Hải, cũng đúng lúc nhìn về phía hắn.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment