Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 595 - Chương 595: Cô Gái Nhỏ.

Chương 595: Cô Gái Nhỏ. Chương 595: Cô Gái Nhỏ.

Khi người phụ nữ phía sau bà lão nhìn thấy Hà Tứ Hải thì mừng như điên, sau đó che miệng khóc thút thít.

Lúc này, cô ta mừng đến phát khóc, bởi vì trong lúc đang vô cùng tuyệt vọng, cô ta cuối cùng đã nhìn thấy được chút hy vọng mong manh.

Cô ta nhất thời quên cả bước tới.

Hà Tứ Hải không nhìn nữa, dẫn theo ba cô bé bước tới chỗ Lưu Vãn Chiếu hỏi: "Đó là người nhà của cô bé à?"

"Đó là bà nội của cháu." Lưu Vãn Chiếu còn chưa kịp trả lời, cô bé đã nhỏ nhẹ đáp lại.

"Cháu đi làm với bà nội sao? Giỏi quá." Lưu Vãn Chiếu khen nói.

"Trong nhà không có ai." Cô bé nói nhỏ.

Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì im lặng.

Ba cô bé nhìn nhau, muốn lên bắt chuyện nhưng nhút nhát không dám.

"Không sao, con qua hỏi em ấy đi." Hà Tứ Hải vỗ nhẹ vào lưng Đào Tử nói.

Đào Tử nghe vậy thì liếc nhìn Hà Tứ Hải, dường như được cổ vũ, bước lên nói: "Em gái, hamburger này cho em ăn."

"Cảm ơn chị, nhưng em ăn rồi."

Cô bé vừa nói, vừa thò tay vào dưới áo khoác và lấy ra một cái túi nhựa, trong đó có cái bánh bao đã bị ăn hết một nửa.

"Cái này ăn còn ngon hơn cả bánh bao." Đào Tử kiên trì nói.

"Đúng, gà rán của chị cũng ngon lắm." Huyên Huyên cũng bước lên trước.

"A, a…" Uyển Uyển không giỏi nói chuyện, chỉ lặng lẽ đưa đồ của mình tới.

Cô bé nhất thời lúng túng, không biết làm sao.

"Đứa bé này rất ngoan. Lúc nãy em cũng đưa cho cô bé nhưng cô bé không nhận." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh khẽ nói.

Trong tay cô vẫn cầm hai cái đùi gà rán.

"Tiểu Tiểu, sao thế?" Đúng lúc này, bà lão quét rác phát hiện ra có người vây quanh bên này, lập tức lớn tiếng hỏi.

Bà cụ còn đồng thời vác chổi đi tới

"Bà nội." Cô bé thấy bà nội đi tới, muốn từ trên bậc đá trượt xuống nhưng chân quá ngắn, không với tới mặt đất.

Lưu Vãn Chiếu thấy vậy thì giơ tay ra giúp cô bé. Cô bé hơi ngại ngùng nói: "Cảm ơn."

"Đúng là đứa bé ngoan." Lưu Vãn Chiếu xoa đầu cô bé.

Hà Tứ Hải cẩn thận quan sát kỹ cô bé.

Cô bé đội chiếc mũ len trên đầu, vừa nhìn là biết không phải hàng chợ mà được đan bằng tay, khá thô nhưng rất ấm. Hai bên có hai miếng đệm tai, dưới đệm tai được trang trí thêm hai dây thừng tết vào nhau, trông giống như hai bím tóc.

Trên người cô bé khoác áo lông chấm bi vừa to lại vừa cũ, trên cánh tay đeo hai ống bảo vệ tay, thoạt nhìn rất đáng yêu.

Hai má ửng hồng vì gió lạnh, còn có chỗ bị thương vì lạnh.

Chẳng qua trông cô bé cực kỳ đáng yêu, gương mặt tròn trịa, mắt tròn xoe, cái mũi nhỏ, miệng nhỏ, dáng vẻ rụt rè, nhút nhát nhìn người khác.

Cô bé cầm theo nửa cái bánh bao chạy về phía bà nội.

"Sao thế? Có phải Tiểu Tiểu làm chuyện gì sai không?" Bà lão kéo cô bé lại, lo lắng nhìn đám người Hà Tứ Hải hỏi.

"Không, không, chúng tôi nhìn thấy con bé ngồi ở đây một mình giữa trời lạnh thế này, hơn nữa chúng tôi cũng dẫn theo mấy đứa nhỏ nên đến đây hỏi thăm." Lưu Vãn Chiếu vội vàng giải thích.

Bà lão nghe vậy thì chợt hiểu ra, sau đó mỉm cười nhẹ nhõm.

"Tiểu Tiểu, mau cảm ơn cô chú đi."

"Cảm ơn cô chú." Cô bé thỏ thẻ nói.

"Cháu thật sự ngoan quá, cái này cho cháu ăn." Lưu Vãn Chiếu cầm đùi gà rán trên tay đưa tới.

Nhưng cô bé không nhận mà ngẩng đầu nhìn bà nội.

"Vậy thì ngại lắm, không được đâu." Bà lão để cái chổi trên vai xuống, vội vàng từ chối.

"Không sao, chúng tôi mua nhiều lắm, cũng ăn không hết." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Vậy thì... Cảm ơn." Bà lão ngượng ngùng lẩm bẩm một câu.

Sau đó, bà lão nói với cô bé: "Cháu cầm đi, nhưng phải cảm ơn cô."

"Cảm ơn cô." Lúc này, cô bé mới nhận lấy đùi gà rán trong tay Lưu Vãn Chiếu.

Ba cô bé Đào Tử nhân cơ hội nói: "Em gái nhỏ à, cái này cũng cho em ăn."

Cô bé còn chưa kịp phản ứng, ba cô bé đã nhét đồ ăn vào trong vòng cô bé.

Cô bé ngạc nhiên nhìn bọn họ.

"Cháu mau cảm ơn các chị đi." Bà lão lại nói.

"Cảm ơn các chị." Cô bé khẽ nói.

"Cảm ơn mọi người, bà cháu tôi không làm phiền mọi người nữa. Mọi người cứ làm việc của mình đi." Bà lão nói xong thì vội kéo cô bé muốn rời đi.

Nhìn thấy bọn họ chuẩn bị rời đi, người phụ nữ vẫn đứng lặng lẽ bên cạnh từ nãy giờ có vẻ sốt ruột muốn đuổi theo, lại nhìn Hà Tứ Hải với vẻ mặt lo lắng không biết phải làm sao.

"Cô đi trước đi, tôi sẽ tới tìm cô." Hà Tứ Hải nói.

Nhưng người phụ nữ kia lắc đầu, cuối cùng vẫn ở lại.

"Chúng ta đi vào thôi." Hà Tứ Hải nói với ba cô bé.

Đám nhóc vẫn còn ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng của cô bé kia.

Sau khi được bà kéo đi, cô bé kia còn quay lại vẫy tay với ba cô bé. Ba cô bé cũng vội vàng vẫy tay với cô bé.

Ba cô bé đã bị đói từ lâu, vừa trở lại trong cửa hàng, chẳng mấy chốc đã lấy lại tâm trạng, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Hà Tứ Hải sợ mấy đứa ăn không đủ, lại gọi thêm đồ ăn.

"Cô nói đi, cô có tâm nguyện gì vẫn chưa làm xong." Hà Tứ Hải nói.

Uyển Uyển và Huyên Huyên tò mò quan sát cô ta.

"Cô là mẹ của em gái sao?" Huyên Huyên hỏi.

Lưu Vãn Chiếu chợt hiểu ra, cơ thể vô thức ngả về sau, nhưng nghĩ tới Hà Tứ Hải ngồi đối diện nên không sao nữa.

Chỉ có Đào Tử nhìn ngó xung quanh, hoàn toàn không biết chị Huyên Huyên nói gì, trong đầu hiện ra một dấu hỏi to đùng.

"Các em ăn đi." Hà Tứ Hải nói.

Sau đó, hắn móc khăn tay ra, lần lượt lau sốt cà chua trên khóe miệng cho bọn nhóc. Cả ba đứa ăn đến lấm lem mặt mày.

Nhưng người phụ nữ kia vẫn gật đầu.

Người phụ nữ kia không lớn tuổi lắm, thoạt nhìn cũng chỉ trạc tuổi Lưu Vãn Chiếu.

Cô ta mặc quần jean bó sát người, áo sơ mi ngắn tay và cột tóc đuôi ngựa, cả người toát lên hơi thở thanh xuân tươi đẹp, nhưng vóc dáng của cô ta không cao lắm, trông cũng không giống với một người đã làm mẹ.

Nhưng khuôn mặt của cô bé Tiểu Tiểu lúc nãy giống hệt cô ta, có thể nói là phiên bản của cô ta vậy.

"Tôi tên là Tôn Xảo Anh."

Tôn Xảo Anh kể lại chuyện cũ của cô ta.

Tôn Xảo Anh vốn là người Sơn Thành nhưng học đại học ở Kim Lăng.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cô ta và bạn trai ở lại Kim Lăng.

Cô ta học chuyên ngành tài chính, vì vậy sau khi tốt nghiệp đã làm việc ở một công ty chứng khoán.

Còn bạn trai cô ta học chuyên ngành văn học nên làm việc ở tòa soạn báo.

Nhưng nói thật, lương của hai người không cao, bọn họ sống ở một thành phố như Kim Lăng tuy không có vấn đề gì, nhưng căn bản không thể phát triển thêm được nữa.

Quê của bạn trai cô ta ở một huyện nhỏ thuộc Thái Châu. Gia đình anh ta cũng có chút quan hệ ở trong thành phố nhỏ này nên bạn trai cô ta muốn Tôn Xảo Anh về quê thi vào biên chế trong công ty nhà nước với anh ta. Anh ta nghĩ như vậy còn có tương lai hơn là ở lại Kim Lăng.

Nhưng Tôn Xảo Anh là một cô gái Tứ Xuyên điển hình, vừa năng nổ lại chịu khó.

Cô ta không thích thái độ tiêu cực như vậy của bạn trai.

Tuy làm việc ở thành phố nhỏ cũng khá ổn, cuộc sống được đảm bảo nhưng thật ra sống ở đó chẳng khác gì đang dưỡng lão.

Bây giờ bọn họ vẫn còn trẻ, không liều mạng kiếm tiền thì đợi đến khi nào?

Tuy mức sống ở Kim Lăng cao so với mức lương của bọn họ, trong nhà giúp đỡ một ít vẫn có thể trả góp một căn hộ, cuộc sống sẽ dần tốt hơn.

Nhưng hai người cuối cùng vì vậy mà đường ai nấy đi.

Bạn trai trở về quê, còn Tôn Xảo Anh ở lại Kim Lăng.

Chỉ có điều vào lúc này Tôn Xảo Anh lại phát hiện ra mình đã có thai.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment