Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 596 - Chương 596: Vô Đề

Chương 596: Vô Đề Chương 596: Vô Đề

Tôn Xảo Anh và bạn trai quen nhau từ năm hai đại học, có thể nói cả hai rất hiểu nhau, tình cảm cũng rất sâu đậm.

Có lẽ do tính cách nên khi ở bên nhau mọi chuyện đều do Tôn Xảo Anh quyết định.

Dựa trên sự hiểu biết của Tôn Xảo Anh về bạn trai của mình, sau khi bạn trai bình tĩnh lại, chắc chắn sẽ quay về.

Vì vậy, sau khi mang thai đứa trẻ, lúc cô sắp sinh, đợi cậu ta trở về, cô sẽ trực tiếp ném đứa bé cho cậu ta, xem cậu ta có dám gây chuyện với cô không.

Nhưng thời gian trôi qua, bạn trai cô không hề có ý định quay lại, bụng cô thì ngày một lớn.

Lúc này, ngay cả bác sĩ cũng không khuyên cô bỏ thai nữa.

Tôn Xảo Anh vẫn yêu bạn trai, cũng không muốn bỏ sinh mệnh nhỏ bé này.

Cuối cùng cô cắn răng, quyết định sinh đứa bé ra.

Nói cô lỗ mãng cũng được, ngu ngốc cũng được, một cô gái giấu giếm gia đình và bạn trai, tự mình mang thai rồi sinh con, những khó khăn trong đó không cần nghĩ cũng biết.

Cũng may vẫn còn khoản tiết kiệm từ công việc lúc trước, hơn nữa cô là con một trong nhà nên tài chính tương đối rộng rãi, thế nên cô ấy mới có thể kiên trì được.

Nhưng chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, dù cô ấy đã nhập viện trước ngày dự sinh một tuần.

Vốn dĩ trong thời gian dự sinh, sau khi nhập viện thì cô ấy không được phép về nhà, nhưng Tôn Xảo Anh lần đầu mang thai nên không xem đây là chuyện lớn.

Vì không mang theo gì, thế nên một tối nọ cô lén quay về phòng trọ để lấy ít đồ.

Không ngờ trên đường về bụng bắt đầu đau dữ dội.

Đến khi người qua đường gọi xe cấp cứu thì đã quá muộn, đứa bé vẫn ổn nhưng bản thân cô lại không thể cứu được do chảy quá nhiều máu.

Bởi vì không liên lạc được với người nhà, nên thi thể cô phải nằm trong nhà xác một thời gian dài.

Nhưng còn đứa bé phải làm sao đây? Đứa bé còn quá nhỏ, không thể gửi vào viện phúc lợi xã hội được, ít nhất cũng phải đợi đứa bé lớn hơn một chút, chuyện này cũng là một gánh nặng lớn đối với bệnh viện.

Khi đó, bà nội của Tiểu Tiểu là y tá bệnh viện, thấy đứa bé đáng thương, không ba không mẹ nên đã nhận nuôi đứa bé.

Còn việc có hợp pháp hay không thì lại là chuyện khác.

“Cho nên, bà cụ vừa rồi không phải bà nội ruột của Tiểu Tiểu sao?” Hà Tứ Hải ngạc nhiên hỏi.

Tôn Xảo Anh gật đầu.

“Thực ra bọn người dì Chu đối xử rất tốt với Tiểu Tiểu, nhưng ...”

Dì Chu mà Tôn Xảo Anh nói đến là bà cụ vừa rồi, tên ban đầu là Chu Thuý Hà.

“Dì Chu từng có một người con trai, nhưng khi còn trẻ đã chết vì ung thư, cũng đã tiêu tốn rất nhiều tiền, thế nên dù lớn tuổi thế này, dì ấy vẫn phải cùng chú Tô làm thêm ở bên ngoài, cả hai đều là công nhân vệ sinh, dì Chu chịu trách nhiệm làm vệ sinh khu vực này, mỗi ngày bà ấy đều đưa Tiểu Tiểu theo…”

“Nhưng họ quá nghèo, dù đối xử rất tốt với Tiểu Tiểu, nhưng họ không thể cho Tiểu Tiểu một môi trường sống và giáo dục tốt hơn được, Tiểu Tiểu lớn như vậy rồi, đáng lẽ nên đi học mẫu giáo, nhưng giờ con bé chỉ có thể đi khắp nơi với dì Chu…”

Tôn Xảo Anh trầm giọng nói, trong lòng chất chứa nỗi chua xót không nói hết.

Thậm chí có lúc cô còn nghĩ, nếu cô không bốc đồng sinh Tiểu Tiểu ra thì tốt biết bao, con bé cũng không cần còn nhỏ như vậy đã theo người lớn chịu khổ.

Hà Tứ Hải có lẽ đã hiểu được mong muốn của cô ấy, cũng hiểu suy nghĩ của cô.

Ai mà không muốn con của mình có một môi trường sống tốt hơn chứ?

“Vậy cô muốn ba mẹ hay bạn trai của cô nhận đứa trẻ về?” Hà Tứ Hải hỏi.

“Ba mẹ tôi.” Tôn Xảo Anh không muốn thốt nên lời.

Tôn Xảo Anh nói xong liền giải thích: “Ba mẹ chỉ có tôi là con gái, hai người họ vẫn còn mạnh mẽ, nếu có Tiểu Tiểu bầu bạn...”

“Còn bạn trai cũ của tôi, anh ấy có gia đình, có những đứa con riêng của mình, giao Tiểu Tiểu cho anh ấy, tôi không yên tâm.” Tôn Xảo Anh buồn bã nói.

Hà Tứ Hải nghe xong liền gật đầu, nghĩ như vậy cũng có thể hiểu được.

“Hơn nữa tôi… tôi còn muốn gặp Tiểu Tiểu và ba mẹ mình.” Tôn Xảo Anh cắn khóe miệng, có chút lo lắng hỏi.

Hà Tứ Hải gật đầu.

“Cảm ơn Tiếp dẫn đại nhân, cảm ơn Tiếp dẫn đại nhân.” Tôn Xảo Anh vui vẻ đứng dậy, sau đó không ngừng cúi đầu trước Hà Tứ Hải.

Sau đó cô nói với Hà Tứ Hải số điện thoại và địa chỉ nhà của mình.

Tiếp theo cô ấy nói: “Tôi sẽ đi gặp Tiểu Tiểu trước.”

“Tạm biệt dì.” Huyên Huyên nói.

Uyển Uyển vẫy vẫy cái tay nhỏ của mình.

“Tạm biệt.” Tôn Xảo Anh vui vẻ đi tìm con gái của mình.

Cuối cùng cô ấy cũng đã nhìn thấy hy vọng.

Hi vọng con gái hạnh phúc, như vậy cô ấy cũng có thể yên tâm rồi.

“Ăn chút gì đi.” Lưu Vãn Chiếu đặt một cái hamburger trước mặt Hà Tứ Hải.

Mặc dù cô ấy không thể nhìn thấy Tôn Xảo Anh, nhưng lại biết sự tồn tại của cô ấy.

Lúc này nghe thấy Huyên Huyên nói tạm biệt, cô ấy biết rằng có lẽ đã rời đi rồi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment