Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 597 - Chương 597: Tâm Nguyện(2)

Chương 597: Tâm Nguyện(2) Chương 597: Tâm Nguyện(2)

“Chúng ta vẫn quay về Hợp Châu như kế hoạch ban đầu chứ?” Lưu Vãn Chiếu hỏi.

Hà Tứ Hải suy nghĩ một lúc, nhìn Uyển Uyển và Huyên Huyên ở bên cạnh rồi gật đầu.

“Vẫn là quay về như bình thường đi, ngày mai em còn có tiết ở trên trường mà.”

Với hai đứa nhóc ở đây, muốn quay lại cũng rất dễ dàng.

Lần này đến Kim Lăng, không để Uyển Uyển sử dụng năng lực.

Chủ yếu muốn cùng đi với gia đình, có một chuyến đi trọn vẹn.

Ngoài nhiệm vụ ra, cũng không muốn phụ thuộc quá nhiều vào năng lực của Uyển Uyển.

Hơn nữa đi bộ nhiều hơn, có thể gặp được một vài “người” có duyên.

Ví dụ như lần này, nếu Uyển Uyển trực tiếp sử dụng năng lực đưa họ về Hợp Châu, e rằng Tôn Xảo Anh sẽ không gặp được cậu ta, cũng sẽ không có được cơ duyên này.

Nhưng nói ra thì Hà Tứ Hải quả thực có chút lười, người cầm đèn như Huyên Huyên cũng không đơn giản chỉ là cầm đèn dẫn đường cho cậu ta.

Chiếc đèn dẫn hồn của cô bé có vai trò lớn hơn, đó là chỉ đường dẫn lối cho vong hồn chưa hoàn thành tâm nguyện, còn lưu lại trần gian, nó giống như ngọn hải đăng ở trần gian vậy.

Nhưng Hà Tứ Hải không cách nào để cô bé sử dụng năng lực này được.

Chủ yếu là do Hà Tứ Hải rất bận rộn, gần như phải giải quyết hết việc này đến việc khác, không có nhiều thời gian rảnh rỗi.

Lần quay trở lại này, lúc rảnh rỗi để Uyển Uyển thắp đèn dẫn hồn, để những vong hồn chưa gặp cậu ta một cơ hội.

Chờ đã, suy nghĩ này hình như ... đã từng nghĩ qua?

Nhưng không có làm ...

“Anh đang nghĩ gì vậy?” Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh thắc mắc hỏi.

“Không có gì, đã ăn no hết chưa? Ăn nó rồi thì chúng ta xuất phát thôi.” Hà Tứ Hải nói.

“Ăn no rồi.” Ba đứa nhỏ đồng thanh đáp.

Rồi từng đứa vỗ vỗ cái bụng nhỏ, cái bụng hơi căng lên.

“Vậy chúng ta đi thôi.” Hà Tứ Hải đứng dậy xách hành lý.

“Ba ơi, khi nào chúng ta có thể về Hợp Châu?”

Đợi quay lại xe, bọn Đào Tử đã ngồi phía sau xe, ăn no rồi thì chỉ muốn ngủ thôi.

“Nhanh lắm, đợi mấy đứa ngủ dậy, chúng ta có lẽ đã đến Hợp Châu rồi.” Hà Tứ Hải vừa nói vừa mở loa trên xe, bật một bài nhạc nhẹ.

“Vãn Vãn, em cũng ngủ một giấc đi.” Hà Tứ Hải nói.

“Okela.” Uyển Uyển vui vẻ đáp.

Lưu Vãn Chiếu sững sờ một lúc rồi bật cười.

“Ông chủ đang nói đến chị lớn ấy, nói chị lớn, không phải chị đâu, chị hiểu không?” Huyên Huyên bên cạnh vội nói.

“Ồ ~ ồ ~”

Uyển Uyển gãi gãi đầu, không biết là hiểu thật hay giả bộ hiểu nữa.

Nhưng ba đứa nhóc, bao gồm cả Lưu Vãn Chiếu đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Chỉ còn lại Hà Tứ Hải đang lặng lẽ lái xe.

Đi vào thành phố bị kẹt đèn quá nhiều, lái xe rất không thuận lợi.

Nhưng đợi đến khi lên cao tốc ít xe hơn, lái xe rất thoải mái.

Thấy mọi người đều ngủ, Hà Tứ Hải tắt nhạc, tập trung lái xe.

Đúng lúc này, giữa đường cao tốc đột nhiên xuất hiện một bóng người, doạ Hà Tứ Hải hết hồn, vội vàng chuẩn bị phanh gấp, nhưng sau đó nhận ra đây không phải là người.

Đó là một con quỷ lang thang trên đường cao tốc.

Hà Tứ Hải không dừng lại, chiếc xe lao thẳng, xuyên qua người đối phương.

Nếu đối phương đã nhìn thấy cậu ta, vậy thì cơ duyên đã đến, nếu hắn có nguyện vọng chưa hoàn thành, nhất định tìm tới, hơn nữa trên đường cao tốc cũng không thể dừng xe.

Hà Tứ Hải nói với bọn Đào Tử rằng chỉ ngủ một giấc là sẽ về đến nhà.

Quả nhiên khi bọn họ ngủ dậy thì đã gần đến nhà rồi, xe đã ra khỏi cao tốc tiến vào thành phố Hợp Châu.

Ba đứa nhỏ vừa ngủ dậy liền uống chút nước, sau đó tỉnh táo hẳn.

Ba đứa nhóc hoạt bát trở lại, bắt đầu hát hò ở trên xe.

“Tôi là một chú chó nhỏ màu vàng.” Đào Tử hát.

“Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu.” Huyên Huyên lập tức đáp lời.

“Ai sẽ kết bạn với tôi đây.” Uyển Uyển hát.

“Gâu gâu gâu...” Hà Tứ Hải thuận miệng hát theo.

Sau đó……

Cả xe im phăng phắc.

Đây là bài hát thiếu nhi “Chúng ta đều là bạn tốt”.

Sau khi hát xong chú chó nhỏ thì hát đến chú mèo nhỏ, hát xong mèo nhỏ lại hát chú ếch, chú ếch hát xong thì hát chú gà trống, đây là một bài hát thiếu nhi rất thú vị, đầy niềm vui trẻ thơ.

Sở dĩ bọn nhóc Đào Tử biết hát bài này là do lúc trước nó được phát trên tivi.

Điều khiến bọn nhóc ngạc nhiên là tiếng sủa gâu gâu của Hà Tứ Hải rất khác, cực kì khác.

Vì vậy bọn nhóc trừng to hai mắt, tỏ vẻ không tin.

“Khụ khụ ...” Hà Tứ Hải ho hai tiếng, giả bộ như không có gì xảy ra.

Nhưng trẻ con trước giờ không biết giữ thể diện cho người khác, có gì nói đó.

Chỉ nghe thấy Đào Tử ngạc nhiên hỏi: "Ba ơi, ba có phải là chó không?”

“Nói bậy, sao ba có thể là chó chứ? Ba chỉ hát tiếp lời các con thôi.”

“Nhưng ba sủa còn hay hơn chó sủa ấy.” Đào Tử nói.

Hà Tứ Hải: …

Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh ôm bụng cười lớn, cười đến nỗi đau cả bụng.

Bởi vì hai tiếng sủa vừa rồi của Hà Tứ Hải thực sự giống tiếng chó sủa, vừa dũng mãnh lại khí thế, như thể khi đối mặt với kẻ địch liền phát ra tiếng sủa đầy uy dũng.

Bởi vì thời tiết lạnh, nên xe đóng cửa mở điều hoà, vì vậy âm thanh trong xe vang vọng liên tục, khiến người khác có cảm giác màng nhĩ rung động.

Cho nên Đào Tử mới nói, Hà Tứ Hải sủa hay hơn chó.

“Vớ vẩn, ba đang hát, đang hát, hiểu không? Hiểu không hả?” Hà Tứ Hải phản bác nói.

“Oh ~ oh ~” Đào Tử gật đầu lia lịa, biểu thị ý đã hiểu rồi.

Sau đó, cô bé lại hát, “Tôi là một chú chó nhỏ màu vàng.”

Uyển Uyển ngốc nghếch, chưa thèm nghĩ đã mở miệng hát: “Gâu...”

Nhưng vừa hát một tiếng liền “pia ~”, cái miệng nhỏ nhắn của cô bé bị Huyên Huyên che lại.

Sau đó nhìn Đào Tử đang ngồi cạnh Uyển Uyển, nghiêng người lách vào bên cạnh cô bé, rồi nhìn Hà Tứ Hải đang ngồi trên ghế lái vơi ánh mắt → _ →

Hà Tứ Hải: …

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment