Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 598 - Chương 598: Sủa Nghe Còn Hay Hơn Chó Sủa

Chương 598: Sủa Nghe Còn hay Hơn Chó Sủa Chương 598: Sủa Nghe Còn hay Hơn Chó Sủa

Thấy Hà Tứ Hải không trả lời, Đào Tử có chút vội liền gọi ba.

“Gì đấy.”

“Chúng ta hát nối đi.”

“Không muốn hát.”

“Tại sao không muốn hát.”

“Không có tâm trạng.”

"Tại sao ba không có tâm trạng?"

“Vì lâu rồi không đánh vào mông của con, cho nên không có tâm trạng.” Hà Tứ Hải nói.

Đào Tử: ╰_╯

“Dì Lưu nhìn này, ba muốn đánh mông con, dì không quản ba, ba không ngoan nha.” Đào Tử lập tức đi mách với Lưu Vãn Chiếu.

Lưu Vãn Chiếu khó khăn lắm mới ngừng cười, nghe thế liền nói: “Dì quản không nổi ba con.”

Đào Tử nghe xong rất ngạc nhiên bèn hỏi: “Tại sao không quản nổi? Dì là giáo viên mà, sao lại không quản được? Ba không phải là bé ngoan, dì phải quản cho tốt vào đấy.”

Lưu Vãn Chiếu: …

Thì ra do cô là giáo viên.

“Đánh trẻ con là sai rồi, ông chủ không được đánh mông Đào Tử đâu.” Huyên Huyên bên cạnh vội nói.

Uyển Uyển cũng vội gật đầu, nước mắt lưng tròng, cảm giác như sắp trào ra vậy.

Cô bé rất ghét nghe người khác nói đã đánh trẻ con, cũng rất sợ nghe người khác nói sẽ đánh trẻ con.

“Tứ Hải ...” Lưu Vãn Chiếu nhận thấy tâm trạng của Uyển Uyển không ổn.

Hà Tứ Hải nhìn gương chiếu hậu rồi vội nói, “Anh chỉ đang đùa với Đào Tử thôi, sao có thể đánh mông con bé được, em hỏi Đào Tử xem, anh có bao giờ đánh con bé chưa.”

“Haha, không có, ba là tốt nhất, Đào Tử cũng rất ngoan, nên ba sẽ không đánh mông Đào Tử.” Đào Tử vui vẻ nói.

Trong trí nhớ của cô bé, Hà Tứ Hải chưa từng đánh cô bé, không một lần.

“Ồ~ Ồ ~” Uyển Uyển hếch cái mũi nhỏ của mình lên, biểu thị cô bé đã biết rồi.

“Được rồi, đừng buồn nữa.”

Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh vội lấy khăn giấy lau hốc mắt đang ngấn lệ của cô bé.

“Aizz ~”

Hà Tứ Hải cũng bất lực, vết thương lòng của Uyển Uyển quá sâu, thế nên cô bé cực kì nhạy cảm.

Đây là do Hà Tứ Hải nói, chứ nếu là người bình thường, e rằng Uyển Uyển đã run rẩy bật khóc rồi.

Tổn thương tinh thần của Uyển Uyển chỉ có thể để thời gian xoa dịu, không còn cách nào khác tốt hơn.

…………

Hà Tứ Hải lái xe thẳng đến ga-ra của Ngự Thuỷ Loan.

Mọi người vừa xuống xe.

Liền nghe bên cạnh có giọng nói hét lên: “Uyển Uyển.”

Mọi người nhìn theo âm thanh phát ra thì thấy Chu Ngọc Quyên đứng cách đó không xa, cô ấy quàng khăn cổ, hai tay luồn vào trong ống tay áo, trên vai đeo một bình nước nhỏ hình con ếch.

“Mẹ ...” Uyển Uyển lập tức chạy đến sà vào lòng cô ấy.

Chu Ngọc Quyên ôm cô bé vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô bé, hỏi: “Kim Lăng có vui không?”

Uyển Uyển gật đầu.

“Ăn trưa chưa? Đi đường có mệt không? Có uống nhiều nước không? … ”

Dù mới rời xa nhau một ngày nhưng tựa như có vô vàn điều muốn hỏi.

“Hiahiahia...”

Quá nhiều câu hỏi rồi, Uyển Uyển không biết trả lời thế nào, chỉ biết cười trừ thôi.

Cô bé không biết tại sao mình lại cười, tóm lại chính là muốn cười, cô bé hạnh phúc quá đi.

“Vui vậy sao, chắc chắn mọi thứ rất tuyệt.” Chu Ngọc Quyên nhìn khuôn mặt tươi cười của cô bé, cảm thấy tim như sắp tan chảy rồi.

“Nào, uống chút nước đi.” Chu Ngọc Quyên cởi bình nước ếch nhỏ trên vai xuống rồi đưa cho cô bé.

Bình nước là bình giữ nhiệt, bên trong đựng đầy nước ấm, có thể uống liền một hớp.

“Dì Chu, dì vẫn đợi ở đây sao? Trời lạnh như vậy mà.” Lưu Vãn Chiếu bước tới hỏi.

Mấy ngày trước mới rơi một trận tuyết lớn, nhiệt độ của toàn bộ Hợp Châu đều rất thấp, hầm để xe lại càng lạnh hơn, là cái kiểu lạnh thấu xương tủy ấy.

“Không lạnh, tôi vừa mới xuống thôi.” Chu Ngọc Quyên cười nói.

Nhưng Lưu Vãn Chiếu hiển nhiên là không tin rồi, nụ cười của cô ấy có chút cứng nhắc, rõ ràng là cô ấy đã đợi khá lâu ở hầm xe rồi.

Tối hôm qua gọi điện thoại chỉ nói chiều nay bọn họ sẽ về, nhưng không nói cụ thể thời gian, hiện tại đã gần bốn giờ chiều rồi, cho nên Chu Ngọc Quyên đã đợi ở hầm xe ít nhất bốn tiếng.

“Dì Chu, dì thực sự rất yêu Uyển Uyển, Uyển Uyển chắc hẳn cũng cảm nhận được tình yêu của dì.” Lưu Vãn Chiếu cảm động nói.

“Làm gì có, làm gì có…” Chu Ngọc Quyên trái lại có chút ngượng ngùng.

Cô ấy cảm thấy điều mình đang làm là đương nhiên.

“Hiahiahia… Con yêu mẹ.” Uyển Uyển đột ngột nói.

“Mẹ ơi, mẹ có yêu Uyển Uyển không?” Uyển Uyển cười híp mắt hỏi.

“Yêu, mẹ đương nhiên yêu Uyển Uyển nhà chúng ta rồi, mẹ yêu Uyển Uyển nhất.” Chu Ngọc Quyên nói mà không cần suy nghĩ.

“Hiahiahia ...” Uyển Uyển lại cười ngây ngô.

“Đi thôi, về nhà với mẹ, mẹ đã hầm canh sườn rồi...” Chu Ngọc Quyên kéo bàn tay nhỏ bé của cô bé rồi nói.

“Mọi người cũng cùng đi nào, tôi nấu nhiều lắm, uống chút canh cho ấm người.” cô ấy mời Hà Tứ Hải cùng những người khác.

“Không cần đâu, dì đưa Uyển Uyển về đi, chúng tôi dọn đồ đạc về nhà.” Lưu Vãn Chiếu vội nói.

Chu Ngọc Quyên còn muốn nói thêm, Hà Tứ Hải nói: “Được rồi, đừng đứng ở đây nữa, chúng ta lên lầu trước đi.”

Lúc này Chu Ngọc Quyên không nói nhiều nữa, dẫn theo Uyển Uyển rồi cùng mọi người lên lầu.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment