Sơn thành.
Tiểu khu Hoa Bốn Mùa
“Lão Tôn, lão Tôn, ông không đi đánh răng, ngồi ở đây làm gì?”
Sáng sớm Lan Chi từ nhà bếp bước ra thì thấy chồng đang ngồi thất thần trên ghế sofa, nhìn điện thoại trên bàn trà.
“Ah, oh ... Tôi sẽ đi ngay bây giờ.”
Tôn Phát Thành nghe thế định đứng dậy, nhưng đột nhiên cảm thấy choáng váng, nên ông ấy lại ngồi xuống.
“Lão Tôn, ông sao vậy?” Lan Chi lo lắng, vội vàng chạy tới đỡ ông ấy.
“Không sao, không sao, chỉ là tôi đột ngột đứng dậy.” Tôn Phát Thành xua tay nói.
“Ông uống chút nước trước rồi bình tĩnh lại.” Lan Chi đứng dậy rót cho ông ấy một cốc nước, vẻ mặt đầy lo lắng.
Con gái mất rồi, trong nhà chỉ còn hai người họ nương tựa nhau mà sống, lỡ như chồng xảy ra chuyện gì, bà ấy thật sự không biết phải sống thế nào nữa.
“Tôi không sao, tôi đi đánh răng đây.” Tôn Phát Thành lại đứng lên nói.
Lần này, ông ấy di chuyển chậm lại, quả nhiên không cảm thấy chóng mặt nữa.
“Ông đấy, mỗi tối đi tập thể dục với tôi, ông suốt ngày ở nhà, sớm muộn gì cũng sinh bệnh.” Lan Chi nói.
“Tôi cực kì khoẻ nhá, tôi mới không thèm đi tập thể dục gì đấy với bà.” Tôn Phát Thành trực tiếp từ chối.
Lan Chi cũng không khuyên nữa, bà ấy biết Tôn Phát Thành rất cố chấp, có nói thêm cũng vô ích.
“Hay là chúng ta đến Quỳnh Châu đi.” Lan Chi lại đề nghị.
“Không đi.” Tôn Phát Thành từ chối không chút do dự.
Lan Chi biết kết quả sẽ như thế này, nên không lấy gì làm lạ.
Thế nên bà ấy nhỏ tiếng nói: “Lúc trước Đậu Tử vẫn luôn muốn đến Quỳnh Châu chơi.”
Đậu Tử là biệt danh của con gái họ, vì lúc mới sinh ra chỉ nhỏ xíu xiu như hạt đậu vậy, nên họ đã đặt nhũ danh cho cô ấy là Đậu Tử.
Tôn Phát Thành đang rửa mặt trong phòng tắm nghe xong liền sững người một hồi.
Sau đó vội cúi đầu, trực tiếp đắp chiếc khăn tay ướt đẫm lên mặt, nước máy lạnh buốt khiến gò má ông ấy đau buốt.
Sau đó ông ấy không buồn ngẩng đầu lên, chỉ nói đồng ý đầy nặng nề.
“Mau rửa mặt đi, rửa xong thì ăn sáng, sau đó đi chợ với tôi.” Lan Chi đứng dậy đi vào phòng bếp.
Tôn Phát Thành rửa mặt xong thì ra khỏi phòng tắm, thấy Lan Chi không có ở phòng khách, trong lòng liền cảm thấy kỳ quái.
Đột nhiên ngửi thấy mùi khét, vội vàng chạy vào bếp, chỉ thấy Lan Chi thẫn thờ đứng trước bếp ga, nước mắt không kìm được mà trào ra.
“Lan Chi ...” Tôn Phát Thành vội bước tới tắt lửa.
Lan Chi phản ứng lại, nhanh chóng lau nước mắt.
“Rửa mặt xong chưa? Chúng ta sắp ăn sáng rồi.” Bà ấy cười nói.
“Lan Chi ...” Tôn Phát Thành cảm thấy trong lòng bức bối vô cùng, có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cứ mãi chẳng nói ra được.
Đối với họ, cái chết bất ngờ của con gái là đã kích vô cùng lớn, không ngờ ông ấy còn yếu đuối hơn vợ mình, nếu không có vợ thì ông ấy cũng không biết mình sống cầm cự thế nào suốt mấy năm qua.
“Cực khổ cho bà rồi…”
Cuối cùng thì muôn ngàn lời muốn nói, chỉ còn lại một câu nhẹ nhàng này thôi, một câu này là đủ rồi, vợ chồng hai người hiểu nhau mới là điều quan trọng nhất.
“Tôi không sao ...” nghe Lan Chi nói như vậy, những giọt nước mắt vừa ngừng lại không kìm được mà trào ra.
“Được rồi, được rồi, đừng buồn nữa, chúng ta ăn sáng đi.” Tôn Phát Thành vội nói.
“Đã khét hết rồi.”
“Không sao, tôi thích ăn đồ bị khét.”
“Vẫn là để tôi nấu lại đi.”
“Thật sự không sao mà, đúng rồi, cái nhảy gì đó có nhiều người không? Nhiều người quá thì tôi không đi đâu.”
“Không nhiều, ông muốn đi không? Đơn giản lắm, tôi dạy ông.”
“Để tôi suy nghĩ……”
“Được, ông đừng lừa tôi là được.”
……
Ăn sáng xong, Lan Chi kéo một chiếc xe kéo nhỏ rồi kéo Tôn Phát Thành ra khỏi cửa.
Đi xuống lầu, trong tiểu khu có rất nhiều người quen, nhìn thấy bọn họ liền chào hỏi.
Tôn Quyền giậm chân, “Bên ngoài lạnh quá.”
“Đi một lát liền hết lạnh thôi, đợi lát nữa chúng ta mua con cá, không phải ông thích ăn cá sao?” Lan Chi nói, dẫn đầu đi về phía trước.
Tôn Phát Thành vội vàng đuổi theo.
“Đúng rồi, hôm kia Vương Minh Thành gọi điện cho tôi, nói đã gửi cho chúng ta một đồ, có lẽ đã chuyển đến rồi, lúc quay về chúng ta sẽ ghé lấy.”
“Vương Minh Thành lại đồ à? Ông bảo nó đừng gửi nữa, cũng đừng liên lạc với chúng ta nữa.” Lan Chi nghe xong sững người một lát rồi nói.
“Tôi nói rồi, nhưng nó phải nghe mới được.” Tôn Phát Thành thở dài.
Lan Chi lặng người, vì đây không phải là lần đầu tiên, không chỉ gửi đồ cho họ vào dịp Tết, bình thường cũng hay mua đồ cho họ, có đồ ăn, có cả quần áo ...
“Thằng bé là một chàng trai tốt, nếu Đậu Tử còn sống thì tốt biết mấy.” Lan Chi chợt nói.
“Đúng vậy, Đậu Tử tính tình hiếu thắng, chỉ có người như Vương Minh Thành mới chịu nổi con bé.” Tôn Phát Thành nói.
“Đậu Tử hiếu thắng như vậy còn không phải do ông dạy sao.” Lan Chi bất mãn nói.
“Chuyện này liên quan gì đến tôi? Tính cách con bé một chút cũng không giống tôi.” Tôn Phát Thành nói.
Lan Chi nghe xong thì trừng mắt nhìn ông ấy.
Tính cách con gái không giống ông ấy, đương nhiên là giống bà ấy rồi.
Hai người không biết vì sao lại đột nhiên im lặng, chỉ lẳng lặng bước về phía trước.
Ngay lúc này, một chiếc xe lao vút qua họ.
Nước bẩn bên đường văng tung toé.
Tôn Phát Thành vội vàng kéo Lan Chi sang một bên, tức giận hét lên: “Bị mù à, lái xe kiểu gì vậy?”
“Thôi đi, thôi đi.” Lan Chi vội kéo ông ấy lại.
Cúi đầu nhìn xuống ống quần, có vài vết dơ.
Nhưng bà ấy biết vốn dĩ Tôn Phát Thành tức giận hoàn toàn không phải là do chuyện này, chỉ là uất ức trong lòng không nơi nào trút bỏ mà thôi.
Xe đã đi xa rồi, Tôn Phát Thành muốn nổi giận cũng không tìm được ai, trong lòng càng cảm thấy ngột ngạt, chửi mắng vài câu, cuối cùng thở dài.
Lan Chi vẫn luôn ở cạnh quan sát, lúc này đưa tay ra nói: “Mắng cũng mắng rồi, nhanh đi thôi, đi trễ thì thức ăn không còn tươi nữa.”
“Có gì không tươi chứ? Không phải chúng ta đợi tới trưa mới ăn sao.” Tôn Phát Thành nói thì nói vậy, nhưng vẫn đưa tay kéo lấy Lan Chi.
Lúc mua xong thức ăn từ chợ quay về, đi ngang qua cửa hàng, sau đó nạp tiền điện thoại.
“Ông phải học cách nạp tiền trực tuyến đi, mỗi lần nạp đến cửa hàng rất phiền phức.” Lan Chi nói.
“Lúc trước đều là Đậu Tử làm giúp tôi.” Tôn Phát Thành lẩm bẩm.
Lan Chi nghe xong không nói gì.
Đợi đến tiểu khu thì đi bưu điện một chuyến.
Quả nhiên Vương Minh Thành đã gửi cho họ một gói hàng lớn.
Nếu không phải Lan Chi kéo theo xe kéo ra ngoài thì thật sự không dễ mang về chút nào
“Đứa nhỏ này ...” Lan Chi vừa yêu vừa hận Vương Minh Thành.
Nếu không phải cậu ta, con gái sao lại chết chứ, nhưng không thể hoàn toàn trách cậu ta được, mấy năm nay cậu ta quả thực đã rất tốt bụng rồi, không có phủi mông biến mất tăm mất dạng, vẫn luôn nghĩ đến hai người già bọn họ.
Về đến nhà, Lan Chi mang thức ăn vào bếp, Tôn Phát Thành định mở gói ra xem thử.
Lúc này điện thoại của ông ấy đổ chuông.
Cầm lên xem, là một số lạ.
Do dự một lúc, cuối cùng ông ấy cũng bắt máy.
“Alo…”
------
Dịch: MBMH Translate