"Lão Tôn, ai gọi vậy?” Lan Chi trong bếp nghe thấy tiếng động liền hỏi.
Nhưng không nghe thấy giọng của Tôn Phát Thành, trong lòng có chút thắc mắc, đi ra khỏi phòng bếp.
Nhìn thấy Tôn Phát Thành đang đứng gọi điện thoại trong phòng khách, nhưng hai má lại ửng hồng, vẻ mặt xúc động, hạnh phúc đến run cả người.
“Lão Tôn, ông sao vậy? Ai đang gọi đấy ...” Lan Chi vội đi tới đỡ ông ấy ngồi xuống sofa.
“Tìm được được, tìm được rồi ...” Tôn Phát Thành xúc động nói.
“Tìm được gì…cơ?” Lan Chi vừa nói xong liền chợt hiểu ra.
Có thể khiến chồng xúc động như vậy, luôn miệng nói tìm được rồi, tìm được rồi, ngoại trừ cháu gái ruột của mình ra thì còn có gì nữa chứ?
Quả nhiên lúc này Tôn Phát Thành ném điện thoại xuống ghế sofa, vui vẻ tột độ nói: “Tìm thấy đứa trẻ rồi, tìm thấy con của Đậu Tử rồi…”
Nhưng nói rồi lại ôm mặt đau khổ khóc.
Lan Chi cũng không chịu được, hai vợ chồng ngồi trên ghế sofa khóc nức nở.
Một lúc sau Tôn Phát Thành đã bình tĩnh lại trước.
“Bây giờ chúng ta đến Kim Lăng, đứa trẻ đang ở Kim Lăng, bây giờ chúng ta đi đón con bé về.” Tôn Phát Thành phấn khích đứng lên nói.
“Đúng, đúng, chúng ta đi ngay bây giờ, chúng ta đi ngay bây giờ.” Lan Chi vội vàng đứng dậy theo, cầm chìa khóa lên rồi cứ như vậy chuẩn bị đi ra ngoài.
“Chờ một chút, chúng ta thu dọn đồ đạc trước.” Lúc này Tôn Phát Thành trái lại bình tĩnh hơn, trở thành trụ cột của gia đình.
“Đúng vậy, phải mang theo một bộ quần áo để thay, phải rồi, đứa nhỏ bây giờ bốn tuổi rồi nhỉ? Chúng ta có nên mua đồ mang theo không, nên mua gì đây? Lần đầu tiên gặp mặt ...” Lan Chi lo lắng đi loanh quanh trong nhà, không biết phải làm sao mới tốt.
Trên thực tế, họ đã biết về sự tồn tại của đứa trẻ từ lâu rồi, dù đã sau nhiều tháng từ khi đứa trẻ được sinh ra, lúc đó họ cố gắng tìm kiếm đứa trẻ.
Nhưng năm đó sau khi Chu Thuý Hà nhận nuôi đứa trẻ, vì để chăm sóc đứa trẻ nên đã trở về quê nhà.
Công việc y tá bệnh viện chỉ là công việc tạm thời, thêm vào đó năm ấy xe cấp cứu đã đưa Tôn Xảo Anh đến một bệnh viện tư nhân, việc quản lý bệnh viện cũng khá hỗn loạn.
Vì vậy trong chuyện này, nếu nghiêm túc truy cứu thì bệnh viện có trách nhiệm rất lớn.
Tóm lại khá là phức tạp, theo thời gian manh mối cũng bị cắt đứt, mấy năm sau thì không còn tin tức gì nữa, bọn họ cũng dần dần không nghĩ đến nữa.
Rốt cuộc đứa trẻ sinh ra trông như thế nào, có những đặc điểm gì, bọn họ cũng đều không biết, muốn tìm cũng không được.
Bây giờ bất ngờ có tin tức đứa trẻ, bọn họ vui đến phát điên.
Ngay ngày đó đã thu dọn hành lý, tức tốc đến Kim Lăng.
Về việc tin tức có phải là sự thật hay không, họ cũng không thèm xác nhận lại.
Bởi vì cho dù chỉ là một tia hy vọng, họ cũng phải đi xem thử.
Ngồi xe lửa từ Sơn Thành đến Kim Lăng mất ít nhất chín tiếng, đi máy bay thì tốn khoảng hai tiếng hơn.
Người đang vội vã như bọn họ đã mua vé máy bay gần nhất trong ngày.
Sau khi đến Kim Lăng chỉ mới hơn bốn giờ chiều.
Họ trực tiếp xách hành lý đi đến con đường mà hôm qua bọn người Hà Tứ Hải đã gặp Tiểu Tiểu.
“Ông có chắc là ở đây không?”
Lăn lộn cả ngày trời, Lan Chi cảm thấy hơi mệt mỏi, nhưng nghĩ đến sắp được cháu gái, bà ấy lại cảm thấy phấn chấn lên.
“Trên điện thoại nói vậy đấy, người nhận nuôi đứa bé là công nhân vệ sinh, chịu trách nhiệm vệ sinh đoạn đường này, ban ngày thường sẽ ở đây, nếu thật sự không ở đây, chúng ta trực tiếp đến nơi họ ở…”
“Vậy chúng ta đi dọc theo con đường này tìm thử xem.” Lan Chi nghe xong liền nhìn những chiếc xe qua lại trên con đường lớn trước mặt.
“Được, chúng ta đi về phía trước.” Tôn Phát Thành nói rồi sải bước về phía trước.
Nhưng họ đi hết con đường cũng không thấy công nhân vệ sinh hay đứa trẻ mà họ muốn gặp.
“Cái này ... cái này ...” Lan Chi tràn đầy thất vọng, nghĩ thầm không lẽ bị người ta gạt rồi.
Nhưng lời chưa kịp thốt lên, bà ấy lại không muốn nói ra nữa, bởi vì nếu là thật thì sẽ không còn hy vọng gì cả, cho nên bà ấy chỉ đang tự dối lòng mình mà thôi.
“Không đâu, người bên kia sẽ không nói lừa tôi, thông tin người kia nói quả thật rất chính xác, ai lại rãnh rỗi đi lừa lão già như tôi chứ.” Tôn Phát Thành giọng điệu run rẩy nói.
“Hay là ông gọi điện hỏi thử?” Lan Chi nói.
“Được, ta đi hỏi, ta đi hỏi.” Tôn Phát Thành nhớ ra, đang chuẩn bị lấy điện thoại ra.
Lúc này họ đột nhiên nghe thấy bên cạnh vọng lại tiếng hát của trẻ con.
Thả, thả, thả rơi chiếc khăn tay,
Nhẹ nhàng đặt phía sau bạn nhỏ,
Mọi người đừng nói với cậu ấy,
Nhanh nhanh bắt lấy cậu ấy nào,
...
“Haha, bà nội, con hát hay không?”
“Hay, Tiểu Tiểu nhà ta hát hay lắm, là ai dạy cho Tiểu Tiểu nhà ta vậy?”
“Con học trên tivi ấy.”
“Thật không? Tiểu Tiểu thông minh thật, nào, uống chút nước đi, đợi tan làm, bà nội sẽ đi siêu thị mua vịt quay cho Tiểu Tiểu ăn được không?”
“Được ạ, bà nội thật tốt.”
...
Tôn Phát Thành và Lan Chi đi theo tiếng nói.
Sau đó tôi thấy hai người, một già một trẻ đang ngồi tránh gió ở góc một tòa nhà.
Bên cạnh còn có chổi, ky hốt rác, bình nước cùng các vật dụng khác.
Nhìn thấy họ cô bé tò mò nhìn theo họ.
Hành lý trên tay Lan Chi trực tiếp rơi xuống đất.
Bởi vì cô bé trước mặt thật sự rất giống con gái khi còn bé.
Tại sao con gái lại có tên là Đậu Tử, ngoài việc lúc sinh ra nhìn như hạt đậu nhỏ, khi lớn lại còn tròn trịa nên mới gọi là Đậu Tử.
Mà cô bé trước mặt, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt tròn xoe, thật sự quá giống con gái lúc còn nhỏ.
“Hai người có chuyện gì sao?” Chu Thuý Hà đứng dậy thắc mắc hỏi.
“Cái này… đứa nhỏ này là của bà sao?” Tôn Phát Thành không chút suy nghĩ hỏi.
“Ông nói gì vậy hả? Không phải của nhà tôi thì là của nhà ông chắc? Tiểu Tiểu, đi thôi.” Chu Thuý Hà trực tiếp dẫn Tiểu Tiểu, cầm theo bình nước nhỏ đi ra ngoài.
Nhìn thấy đôi vợ chồng này, Chu Thuý Hà luôn cảm thấy bất an, cho nên bà ấy đã dẫn Tiểu Tiểu rời đi.
Còn ba cái chổi gì đấy hoàn toàn không cần quan tâm đến, đây vốn dĩ là nơi cất đồ thường ngày, không ai lấy cả, hơn nữa đều là những thứ không đáng tiền, có mất cũng không tiếc.
“Chị gì ơi, đợi chút, đừng đi.” Lan Chi vội vàng hét lên.
Nhưng Chu Thuý Hà hoàn toàn phớt lờ họ và đi nhanh hơn.
Tôn Phát Thành vội vàng đuổi theo, Lan Chi nhặt hành lý lên rồi vội vã chạy theo.
“Chị ơi, chị gì ơi ..., tôi có chuyện muốn hỏi chị, chị đừng rời đi, chúng tôi không phải người xấu ...” Tôn Phát Thành vội nói.
Nhưng Chu Thuý Hà vờ không nghe thấy.
Thay vào đó, Tiểu Tiểu - người đang bị kéo theo lại tò mò quay đầu nhìn họ.
“Chị ơi, đừng đi, năm đó có phải chị đã ẵm đứa bé này đi từ khoa phụ sản bệnh viện Hồng Hỉ không?” Lan Chi lớn tiếng hỏi.
Chu Thuý Hà nghe xong liền ngừng lại, sau đó ôm lấy Tiểu Tiểu.
Quay đầu lớn tiếng nói: “Tôi không biết mấy người đang nói gì cả, tôi nói cho mấy người biết, còn đi theo tôi nữa ... tôi báo cảnh sát đấy.”
Vừa nói xong bà ấy bế Tiểu Tiểu rẽ vào một con hẻm bên cạnh, bà ấy rất quen thuộc với đường xá ở đây.
Tôn Phát Thành và Lan Chi vội đuổi theo nhưng đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
“Phải làm sao đây, làm sao đây…” Lan Chi hoảng loạn nói.
“Không sao đâu, nếu đã tìm thấy rồi thì bà ấy chạy không thoát đâu, hơn nữa tôi biết địa chỉ nhà bà ấy.” Tôn Phát Thành nói.
“Nhưng… nhưng nếu bà ấy làm tổn thương đứa trẻ thì sao?” Lan Chi đầy lo lắng nói.
Khi nghe bà ấy nói như thế, Tôn Phát Thành cũng bắt đầu lo lắng.
Lúc này Tôn Xảo Anh – người đang đứng bên cạnh họ vốn dĩ còn đang vui mừng khi thấy họ đến, giờ lại có chút bất lực, không biết phải làm sao mới tốt.
------
Dịch: MBMH Translate