"Tôi đã nói với anh rồi, chỗ này không có ai mà tìm, đi nhanh một chút." Tô Truyền Gia ngăn ở cầu thang, không cho hai vợ chồng Tôn Phát Thành đi tới.
Nơi này là nhà do Tô Truyền Gia với Chu Thúy Hà thuê, hoàn cảnh khá là xa, phòng ở cũng tương đối cũ, ban đầu nó vốn thuộc về ký túc xá cục du lịch, phòng ở cũng đã có hơn ba mươi năm, cầu thang ngay cả một cái đèn cũng không có, phòng vệ sinh vẫn là loại mấy nhà dùng chung, sau này mới xây lại.
Hai vợ chồng Tôn Phát Thành có thể tìm được tới đây, cũng phải mất rất nhiều công sức.
Nhưng là vừa tới dưới lầu, bọn họ đã bị một ông già cản lại.
Tô Truyền Gia tuổi nhìn lớn hơn Tôn Phát Thành vài tuổi, tóc trắng đầy đầu, khuôn mặt già nua, Tôn Phát Thành thật sự không dám tranh cãi với hắn, nếu như hắn hướng về trên đất nằm một cái, liền có phiền toái.
"Lão tiên sinh, ngài để cho tôi lên đi, tôi thật sự có việc gấp, tôi tìm người, tìm được sẽ lập tức đi xuống." Tôn Phát Thành vội nói.
Thế nhưng Tô Truyền Gia nào dám cho bọn họ đi lên, Chu Thúy Hà đã nói với hắn qua điện thoại rồi, biết bọn họ là đến tìm con, nhưng mà Tiểu Tiểu nuôi lớn như vậy, đúng là xem là cháu gái mà yêu thương, làm sao cam lòng trả lại, cho nên mới giả câm vờ điếc.
"Bà ơi, tại sao ông lại cãi nhau với người ta?" Tiểu Tiểu ở bên trong phòng nghe thấy âm thanh, hướng về Chu Thúy Hà hỏi.
"Con đừng lo, con đem chân vịt trong bát ăn đi." Chu Thúy Hà nói với Tiểu Tiểu.
Sau đó đi tới bên cửa sổ nhìn xuống dưới lầu.
Ký túc xá cũ tổng cộng chỉ có bốn tầng, Chu Thúy Hà thuê lại chính là lầu hai, cho nên Tiểu Tiểu có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói của Tô Truyền Gia ở dưới lầu nói chuyện.
Tôn Phát Thành ở bên cạnh lo lắng đỏ cả mặt, thiếu chút nữa là đã động thủ với Tô Truyền Gia.
Lan Chi ở bên cạnh trái lại nhìn ra một ít.
Thế là mở miệng nói: "Ông chắc hẳn là ông của đứa nhỏ?"
Tô Truyền Gia nghe vậy nhìn cô cũng không có phủ nhận.
"Lão nhân gia, chúng tôi không phải là người xấu."
"Con gái tôi lúc nhỏ đã chết ở nước ngoài, cũng là người cơ khổ ..."
"Nha đầu kia từ nhỏ tính khí liền bướng bỉnh, nhận định chuyện gì thì có chín con trâu cũng không kéo trở lại được, mang thai cũng không nói cho chúng tôi một tiếng ..."
Tôn Phát Thành vẻ mặt vốn đang rất tức giận nghe thấy Lan Chi nói, ông cũng bình tĩnh lại, như mất hồn mất vía đặt mông ngồi ở bên cạnh lề đường.
"Con bé bình thường bận rộn công việc, cũng rất ít gọi điện thoại cho chúng tôi, cho nên con bé sinh con xuất huyết nhiều mà qua đời, chúng tôi dĩ nhiên cũng không biết ..." Lan Chi nói xong nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống, trong lòng tràn đầy tự trách.
"Đợi đến khi chúng tôi biết được tin tức của con bé, cũng đã là chuyện của mấy tháng sau này rồi, chúng tôi ở trong nhà xác nhìn thấy con bé, con bé lẻ loi nằm một mình lạnh như băng ở trong nhà xác, tôi đã nghĩ thầm tôi nếu như có thể thay cho con bé thì thật tốt biết mất, sao sẽ không có đây này sao sẽ không có đây này ..." Lan linh chi nói xong đã khóc không thành tiếng.
Mà người bọn họ không nhìn thấy bên cạnh, Tôn Xảo Anh càng là khổ sở lòng như đao cắt.
"Cô nói những cái này làm gì? Cô nói những cái này làm gì..." Tô Truyền Gia chân tay có chút luống cuống, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Bọn họ nếu như thật sự là mạnh bạo cứng rắn tranh, Tô Truyền Gia cũng sẽ không đem đứa nhỏ trả lại cho bọn họ cho dù phải liều cái mạng già này.
Nhưng là vừa nói như vậy, Tô Truyền Gia liền có chút không đành lòng.
Bọn họ cũng không phải là người xấu, nếu không cũng sẽ không nghèo thành như vậy, mà còn nhận nuôi một đứa bé.
Chu Thúy Hà đứng ở bên cửa sổ sâu sắc thở dài, bà hiểu Tô Truyền Gia, xem ra Tiểu Tiểu là không giữ lại được rồi, nghĩ tới đây, bà cũng cảm thấy khó chịu.
"Đại ca, chúng tôi không phải đến tranh đoạt đứa nhỏ, con gái của tôi cứ như vậy đã không còn không nói, đứa nhỏ chúng ta cũng không thể nhìn một chút, tôi đây làm bà ngoại tâm tư không cam lòng, anh hãy để tôi gặp đứa nhỏ, tôi quỳ xuống, tôi dập đầu với anh ..."
Lan Chi nói xong, thật sự rầm một tiếng quỳ xuống, hướng về Tô Truyền Gia dập đầu ngẩng đầu lên.
Tôn Phát Thành cũng vội vàng quỳ xuống dập đầu theo, cùng với bà cùng nhau dập đầu.
"Các người mau đứng lên đi, các người không nên như vậy, haizz ..." Tô Truyền Gia cả đời đều là người lương thiện, lần này cũng không biết phải làm gì mới phải.
"Lão đầu tử, lão đầu tử, ông để cho bọn họ lên đi." Chu Thúy Hà đứng ở bên cạnh bệ cửa sổ hét lên bên ngoài một câu, sau đó bà cũng lau nước mắt đi.
"Bà nội, bà đừng khóc, con không ăn chân vịt, cho bà ăn đấy, bà đừng khóc có được hay không?" Tiểu Tiểu bưng chén đi tới, vẻ mặt ủy khuất nói: Người cũng nhanh khóc.
"Bà nội không ăn, Tiểu Tiểu ngoan, Tiểu Tiểu tự mình ăn đi." Chu Thúy Hà vội vàng lau nước mắt ngồi xổm xuống nói.
Nhưng sau khi nói xong, thực sự không nhịn được, đem cô bé ôm vào trong lòng.
"Tiểu bảo bối của bà, bà nội làm sao có thể cam lòng từ bỏ con..."
Chu Thúy Hà khổ sở đến mức dường như có ai đó đang đâm vào tim bà vậy.
------
Dịch: MBMH Translate