Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 602 - Chương 602: Tiểu Tiểu.(2)

Chương 602: Tiểu Tiểu.(2) Chương 602: Tiểu Tiểu.(2)

Mệnh con cả đời sao lại khổ thế chứ, lúc còn trẻ cũng không được trải qua tháng ngày tốt gì, con cái lớn rồi, một cơn bệnh nặng, táng gia bại sản không nói, cuối cùng người đầu bạc tiễn người đầu xanh.

Tiểu Tiểu xuất hiện, quả thực chính là tia sáng trong đời của bọn họ, một tia sáng ngọt ngào, khiến cho bọn họ cảm thấy người sống còn có hy vọng.

Nếu như không có Tiểu Tiểu, bọn họ phải sống như thế nào.

"Oa ..." Tiểu Tiểu thấy bà nội buồn rơi nước mắt, cũng khóc theo.

Lúc này Tô Truyền Gia đem người dẫn tới rồi.

Tôn Phát Thành hướng về trong phòng liếc nhìn, trong lòng liền bắt đầu khó chịu.

Căn nhà nhiều nhất chỉ có 30-40 mét vuông, thoạt nhìn thì xập xệ, đầy xà bần, thậm chí ngay cả chỗ nấu cơm cũng không có, trước cửa trên ban công có một cái bếp lò đơn sơ.

Cháu gái ông sống ở một nơi như thế này, trong lòng làm sao có thể dễ chịu được chứ.

"Đi vào thôi, nơi này nhỏ, tương đối loạn." Giọng nói Tô Truyền Gia trầm thấp nói.

Chu Thúy Hà cũng đã ngừng lại nước mắt, ôm Tiểu Tiểu đứng lên.

Khuôn mặt nhỏ bóng dầu, nước mắt vẫn còn lấm tấm trên khuôn mặt, giống như một chú mèo nhỏ.

Thế nhưng ở trong mắt Linh Chi bọn họ, lại vô cùng đáng yêu, nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của cô bé, trong lòng cũng thấy khó chịu.

"Các anh ngồi đi."

Tô Truyền Gia tìm hai cái ghế đẩu nhựa đưa cho bọn họ ngồi.

"Đại ca, cảm ơn, cảm ơn ..." Tôn Phát Thành vội vàng nhận lấy.

Về phần Lan Chi, vừa vào cửa con mắt cô đã không rời khỏi người Tiểu Tiểu.

Tiểu Tiểu bị cô nhìn có chút sợ sệt, quay đầu đi, ôm chặt cổ bà nội.

Lan Chi lúc này mới phản ứng, trong lòng một trận chua xót, cô là bà ngoại, lại không phải là người xấu, vì sao lại biến thành như vậy chứ.

"Ngồi xuống từ từ nói." Chu Thúy Hà cũng ôm Tiểu Tiểu, ngồi xuống ở mép giường.

"Ai, Được." Tôn Phát Thành với Lan Chi nghe vậy, lúc này mới vội vàng ngồi xuống.

Sau đó có chút bất an xoa hai tay, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng nói như thế nào.

Cuối cùng, Lan Chi suy nghĩ một chút, chủ động mở miệng nói: "Đại ca, đại tỷ, cám ơn các anh nhiều năm qua đã cực khổ chăm sóc đứa nhỏ, tôi dập đầu với các anh."

Nói xong trực tiếp quỳ xuống.

"Ai, cô đừng như vậy, cô đừng như vậy, cô mau đứng lên đi, cô còn như vậy, tôi lập tức ôm đứa nhỏ đi." Chu Thúy Hà có chút tức giận nói.

"Được, được, tôi đứng lên, tôi đứng lên, nhưng mà tôi là thật tâm cảm ơn hai người, nếu như không có hai người, đứa nhỏ hiện tại cũng không biết sẽ như thế nào." Lan Chi nói xong, lại bắt đầu thấp giọng rủ xuống khóc lên.

"Lần đầu tiên nhìn thấy cháu, cháu bé nhỏ như con chim cút vậy, bộ dáng đáng thương nhiều nếp nhăn, trên mặt mọc đầy bệnh sởi, nhìn thấy liền làm người khác cảm thấy chua xót. Những đứa nhỏ khác, đều có cha có mẹ, cả gia đình vây vùng rất vui mừng, chỉ có con bé lẻ loi nằm ở chỗ đó oa oa khóc lóc không ai quan tâm, tôi nghĩ nếu như không có ai muốn, vậy hãy đi cùng với tôi, tổng sẽ không thiếu con bé một miếng ăn ..."

Chu Thúy Hà ôm chặt Tiểu Tiểu, đứa bé nhỏ năm đó giờ đã lớn như vậy, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, nhưng vừa nghĩ tới con bé sẽ rời xa, sẽ không còn được gặp lại con bé nữa, cô liền khổ sở đến không thở nổi.

Lan Chi nghe những lời Chu Thúy Hài nói, vừa nghĩ tới đứa nhỏ không có ai quan tâm, bộ dáng đáng thương không có ai yêu thường, liền thấy khó chịu.

Tôn Phát Thành ở bên cạnh cũng rơi nước mắt theo.

Về phần Tô Truyền Gia là người đàng hoàng, con mắt cũng hồng hồng, miệng giật giật, ngay cả một câu an ủi cũng không nói ra được.

Nhìn thấy mọi người đều khóc, Tiểu Tiểu mới vừa ngừng lại tiếng khóc cũng oa oa khóc lớn lên, tuy rằng cô bé cũng không biết mình đang khóc vì cái gì.

Tôn Truyền Anh ngồi xổm ở cửa vào, tràn đầy hối hận cùng tự trách, đã sớm khóc thành nước mắt "Người" .

Đúng lúc này, hai đứa bé tay cầm tay, xuất hiện ở phía sau của cô.

Tôn Xảo Anh ngồi xổm ở cửa vào, đang âm thầm rơi lệ.

Liền nghe thấy một giọng nói nhỏ sau lưng: "Ha ha, dì ơi, ông chủ kêu con đi cùng ..."

Tôn Xảo Anh vội vàng lau nước mắt xoay người lại.

" y... Dì ơi, dì làm sao vậy."

Huyên Huyên nhìn thấy mặt Tôn Xảo Anh đầy nước mắt, có chút hoảng, muốn lui về phía sau, nhưng mà tay của cô bị lôi kéo, Uyển Uyển đang đứng ở sau lưng cô cũng không chịu nổi, trực tiếp dán ở trên người cô.

Huyên Huyên:...

"Là các con à? Tiếp dẫn đại nhân đâu?" Tôn Xảo Anh hơi kinh ngạc hỏi.

"Ông chủ, ông chủ để cho chúng con đến nói cho dì biết là đã gọi điện thoại cho ba mẹ của dì rồi." Huyên Huyên hướng về phía sau cô liếc mắt nhìn, thấy trong phòng đang khóc, bỗng nhiên hiểu được một chút gì đó.

"Cám ơn các con, các con là sứ giả của tiếp dẫn đại nhân à?" Tôn Xảo Anh có chút ngạc nhiên hỏi.

Trước đó cô vẫn cho là bọn họ chỉ là mấy đứa nhỏ bình thường.

"Con là người xách đèn, dẫn đường cho người chết." Huyên Huyên nhấc chiếc đèn trong tay lên.

"hia … Con là người mở đường cho người chết." Uyển Uyển vội vàng nói: Đồng thời còn nhẹ nhàng lắc chiếc trống trong tay.

Tôn Xảo Anh lúc này mới chú ý tới, bọn họ đang mặc bộ hán phục màu đen không rõ chất liệu.

Một người tay cầm đèn lồng màu đỏ, một người tay cầm trống bỏi, nhìn qua thật đúng là đáng yêu.

"Cám ơn chuyến đi đặc biệt này của các con." Tôn Xảo Anh nói.

"Không cần cám ơn." Huyên Huyên với Uyển Uyển nhỏ giọng nói.

Uyển Uyển sau lưng Huyên Huyên, lặng lẽ kéo quần áo của cô, nhắc nhở cô bọn họ phải trở về rồi.

Ông chủ nói với các cô, để cho bọn họ chạy việc vặt, chuyển lời đến cho dì, hiện tại đã chuyển lời xong, đương nhiên là phải đi về nha.

Nhưng mà Huyên Huyên lần nữa đưa mắt nhìn về trong phòng, sau đó hỏi: "Dì, dì cũng muốn gặp bảo bảo đúng không ạ?"

Tôn Xảo Anh nghe vậy gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu.

Huyên Huyên thấy vậy, gãi đầu một cái, không hiểu cô có ý gì.

Trên thực tế, tất nhiên Tôn Xảo Anh muốn gặp mặt con gái, cũng muốn gặp cha mẹ.

Nhưng mà nếu như cô thật sự xuất hiện, Chu Thúy Hà chính là dù tiếc nuối Tiểu Tiểu tới đâu, cũng sẽ không giữ con bé lại.

Dù sao mẹ của con bé cũng đã xuất hiện, lại nói, dính đến quỷ ...

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment