Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 603 - Chương 603: Mẹ.

Chương 603: Mẹ. Chương 603: Mẹ.

Cho nên cô vẫn là hy vọng bọn họ có thể thương lượng ra được một kết quả, sau đó cô sẽ xuất hiện.

Cô không muốn bởi vì sự xuất hiện của cô, mà ảnh hưởng đến Chu Thúy Hà.

Nói thật ra, bản thân cô cũng rất mâu thuẫn, hơn nữa cũng không biết phải làm gì.

Vừa muốn cha mẹ đem Tiểu Tiểu về sống cùng, cũng hiểu được tình yêu thương của vợ chồng Chu Thúy Hà với Tiểu Tiểu.

Nếu quả như thật sự đưa Tiểu Tiểu đi, đối với hai vợ chồng bọn họ mà nói, nhất định cũng là đả kích rất lớn.

Cho nên cô cũng không biết phải làm sao.

"Vẫn là chậm một chút rồi gặp mặt bọn họ sau." Tôn Xảo Anh nói.

Tối thiểu bọn họ bây giờ có thể ngồi xuống nói chuyện với nhau một cách bình tĩnh, đây là một cái khởi đầu tốt, hy vọng có thể thương lượng được một cách xử lý vẹn toàn cả đôi bên.

"Nha, vậy thì tốt, vậy chúng con trở lại tìm ông chủ đây, bye bye." Huyên Huyên nói xong hướng về Tôn Xảo Anh giơ tay nhỏ.

Sau đó ...

Phát hiện vẫn còn đứng tại chỗ.

Thế là vội vàng vươn tay ra kéo mạnh Uyển Uyển đang đứng sững sờ tại chỗ.

"Nha ~ nha ~ "

Uyển Uyển lúc này mới phản ứng, vội vàng đem trống nhét vào trong lồng ngực, sau đó vung tay nhỏ lên, biến mất ở trước mặt Tôn Xảo Anh.

Mà lúc này trong phòng, tiếng khóc cũng đã ngừng lại, mọi người tiếp tục nói chuyện.

Tiểu Tiểu đến cùng phải đi con đường nào, chung quy phải thương lượng ra một biện pháp.

Hai vợ chồng Tôn Phát Thành đương nhiên muốn đón đứa nhỏ về ở với bọn họ.

Con gái không còn, nhìn thấy Tiểu Tiểu giống như là nhìn thấy con gái khi còn bé, cảm giác thời gian này lại có hi vọng, một lòng muốn nuôi dạy Tiểu Tiểu thật tốt.

Nhưng mà hai vợ chồng Tô Truyền Gia cũng đã nuôi đứa nhỏ lớn như vậy, có thể nói một ngày cũng chưa từng rời khỏi bên cạnh bọn họ, nuôi con mèo con chó còn có cảm tình, huống hồ là một người sống sờ sờ.

Hiện tại để họ đem Tiểu Tiểu "Đưa" cho bọn họ, làm sao có thể cam lòng chứ.

Chỗ nên cuối cùng không nói, cũng không biết phải mở miệng nói như thế nào, mở miệng lại nói cái gì, trong lúc nhất thời trong phòng trở nên trầm mặc.

Tiểu Tiểu ngồi ở trong lồng ngực bà nội bất an uốn tới ẹo lui, vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, cuối cùng nhìn thấy cái chân vịt còn lại trên tay, cầm lên liền dồn vào trong miệng.

"Ồ, đã nguội rồi, không thể ăn nữa." Chu Thúy Hà vội vàng ngăn cô bé lại.

"Bà nội, con đói ..." Tiểu tiểu đáng thương nói.

"Tiểu Tiểu đói bụng à? Chúng ta tìm một chỗ ăn một chút gì đó đi, vừa ăn vừa nói chuyện." Lan Chi thấy đau lòng nói.

Tô Truyền Gia nghe xong cũng không nói gì đúng, trong nhà quá nhỏ, xác thực không thích hợp, hơn nữa Tôn Phát Thành bọn họ cũng coi như là khách, thế là đứng lên nói: "Chúng ta tìm một chỗ gần đây."

"Được, Được." Tôn Phát Thành cũng vội vàng đứng lên nói.

Bọn họ đi xuống lầu, tìm một quán cơm nhỏ gần đó đặt trước cái phòng khách.

Hai bà mỗi người một bên Tiểu Tiểu.

Tôn Phát Thành với Tô Truyền Gia ngồi cùng một chỗ.

"Tiểu Tiểu, con thích ăn cái gì?" Lan Chi cầm Menu hỏi.

"Ăn thịt lang băm." Tiểu Tiểu nhỏ giọng nói.

"Thịt lang băm?" Lan Chi nghe xong có chút ngẩn người, cô không biết thịt lang băm là thịt gì.

"Là bún thịt, Tiểu Tiểu thích ăn nhất bún thịt tôi làm." Chu Thúy Hà ở bên cạnh nói.

Lan Chi nghe vậy liếc mắt nhìn Chu Thúy Hà, sau đó nói với Tiểu Tiểu: "Vậy chúng ta liền gọi bún thịt, nhưng mà bà ngoại cũng có thể làm được bún thịt, làm ăn rất ngon đấy, về sau sẽ làm cho Tiểu Tiểu ăn."

"Bà ngoại?" Tiểu Tiểu hơi nghi hoặc mà nhìn về phía bà.

Chu Thúy Hà nhìn Lan Chi, trong lòng thầm than một tiếng, cuối cùng vẫn nói: "Bà ấy là bà ngoại của con."

"Bà ngoại là gì ạ?" Tiểu Tiểu hơi tò mò hỏi.

"Chính là mẹ của mẹ con." Chu Thúy Hà sờ sờ đầu nhỏ của cô bé nói.

"Mẹ của mẹ?" Tiểu Tiểu trong đôi mắt tròn vo tràn đầy mờ mịt.

Tô Truyền Gia ở bên cạnh sau khi nghe thấy mở miệng nói: "Hai người nói hai người là ông ngoại bà ngoại của Tiểu Tiểu, thế nhưng chúng tôi cũng không thể xác định được hai người có phải là thật hay không. Dù sao Tiểu Tiểu cũng là một người sống sờ sờ, không phải chó và mèo, tùy tiện liền có thể cho người khác, nếu hai người thật sự muốn Tiểu Tiểu, vậy thì đi làm cái gì D cái gì A đi."

"Là DNA, lão Đại ca nói rất có lý, chúng tôi làm, chúng tôi làm ..." Tôn Phát Thành nghe vậy liền vội vàng gật đầu đáp ứng.

Tuy rằng trong lòng bọn họ đã xác định được Tiểu Tiểu chính là con của con gái họ, thế nhưng Tô Truyền Gia nói cũng rất có lý.

"Đúng rồi, chỗ này của bà có bức hình khi còn bé của mẹ con, con có muốn xem hay không?" Lan Chi cũng không nghĩ nhiều như thế, cô đã nhận định Tiểu Tiểu chính là cháu ngoại của mình.

"Mẹ?" Tiểu Tiểu đầu tiên là vẻ mặt mờ mịt, sau đó vẻ mặt lộ ra vui mừng gật đầu.

Cô bé trước đây có hỏi qua bà nội, ba mẹ của cô đi đâu rồi, bà nội nói cho cô biết, ba mẹ của cô bị bệnh mất rồi, cho nên cô là đứa nhỏ không có ba mẹ.

Bà nội còn nói với cô, cô mặc dù không có ba mẹ, thế nhưng ông nội bà nội sẽ yêu thương cô giống như ba mẹ cô vậy.

Cô ở nhà đã từng nhìn thấy hình của "Ba ba", nhưng mà chưa từng nhìn thấy hình của mẹ.

Cô hỏi bà nội, bà nội nói mẹ không thích chụp ảnh, nhưng mà mẹ xinh đẹp giống như Tiểu Tiểu vậy.

Lan Chi ngoài miệng hỏi như vậy, trên thực tế đã khom lưng từ trong hành lý đem album ảnh lấy ra.

Chu Thúy Hà kỳ thực cũng rất tò mò, bà trên thực tế cũng chưa từng nhìn thấy mẹ của Tiểu Tiểu, năm đó bà cũng chỉ là một y tá bình thường.

Sau khi Tôn Xảo Anh chết thì trực tiếp đưa đến nhà xác, bà căn bản là không có cơ gặp mặt.

Lan Chi mở album ảnh ra, ánh mắt Tiểu Tiểu ngay lập tức sáng lên, vui mừng nói: "Này là Tiểu Tiểu."

"Không phải, đây là mẹ con." Lan Chi nói.

"Cô ấy trông rất giống Tiểu Tiểu." Tiểu Tiểu nghi ngờ nói.

"Là dung mạo của con rất giống mẹ con." Lan Chi sửa lại lời cô bé nói.

...

Chu Thúy Hà hiện tại trên cơ bản đã khẳng định được Lan Chi chính là bà ngoại của Tiểu Tiểu.

Bởi vì ảnh trong album quả thực rất giống Tiểu Tiểu.

Khi lật lại cuốn album, cô gái nhỏ chậm rãi lớn lên, cuối cùng trổ mã trở thành một cô gái dáng ngọc yêu kiều.

Chu Thúy Hà nghĩ thầm, Tiểu Tiểu lớn rồi, đoán chừng cũng sẽ như thế này.

Tiểu Tiểu lúc mới bắt đầu, chỉ là rướn cổ lên nhìn quyển album trong tay Lan Chi.

Dần dần, cô bé duỗi tay nhỏ ra, đem album ảnh kéo đến trước người mình.

Nhìn chằm chằm vào bức ảnh Tôn Xảo Anh đứng ở bên hồ Huyền Vũ.

Đây là bức ảnh đầu tiên Tôn Xảo Anh chụp khi cô đến Kim Lăng học đại học.

Đó là một ngày mùa thu đẹp đẽ, Tôn Xảo Anh đứng ở bên hồ Huyền Vũ tinh thần phấn chấn.

Tiểu Tiểu lấy tay đặt ở tấm hình, nhẹ nhàng lục lọi.

Sau đó nhỏ giọng gọi một tiếng: "Mẹ ~ "

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment