"Con gái tôi từ nhỏ đã học rất giỏi, cũng rất độc lập, rất ít khi khiến cho tôi với mẹ của nó phải bận tâm."
"Không nghĩ đến, có một đứa bé là đủ rồi, điều kiện nhà chúng ta cũng tựu như vậy, sinh thêm một đứa nữa, điều kiện sống của hạt đậu sẽ không được tốt như vậy."
"Hạt đậu, nhũ danh của con bé là hạt đậu, sinh ra nho nhỏ, giống với đậu đinh vậy."
"Một đứa con gái ngoan, không có bệnh tật tai họa gì, tại sao con bé lại đột nhiên biến mất chứ ..."
...
Trên bàn rượu, Tôn Phát Thành muốn cùng với Tô Truyền Gia uống một chén, thế nhưng trong lòng còn có việc, hai chén vào bụng, liền có chút choáng váng, bắt đầu nói lảm nhảm.
Tô Truyền Gia cũng không dễ chịu, ở bên cạnh uống hết chén này đến chén khác.
Lan Chi với Chu Thúy Hà cũng không ngăn cản bọn họ, biết trong lòng bọn họ không dễ chịu.
"Ai, tôi vốn dĩ cũng có một đứa con trai, ung thư ..." Tô Truyền Gia vẻ mặt ảm đạm mà nói.
"Xin lỗi lão ca, vì đã nhắc đến chuyện thương tâm của anh, đến, chạm."
"Đều qua rất nhiều năm rồi, đã thấy ra, nhưng mà nói thật ra, từ khi con trai qua đời, tôi cùng với mẹ của hắn thật sự cảm giác sống cũng không làm gì hết, sau đó có Tiểu Tiều, làm gì cũng cảm thấy có sức hơn, Tiểu Tiểu rất hiểu chuyện ..."
"Các anh đến từ Sơn Thành?"
"Đúng vậy, trước đây chúng tôi đã ở đó, cũng ở bên đó một thời gian, lúc đó vẫn chưa có Tiểu Tiểu."
"Con có thể làm gì, đương nhiên là ở bên kia làm công, nơi nào có việc để làm liền đi nơi đó."
"Đều là do người quen giới thiệu, chúng tôi lớn tuổi rồi, bình thường cũng không có chỗ nào muốn nhận chúng ta."
...
Chu Thúy Hà với Lan Chị rất ít người trao đổi, chỉ là yên lặng mà gắp thức ăn cho Tiểu Tiểu.
Mà Tôn Phát Thành với Tô Truyền Gia đại khái là quan hệ rượu, lời nói càng ngày càng nhiều.
Có nói Tôn Xảo Anh, có nói tới bọn họ, một số lúc sẽ nói đến Tiểu Tiểu ...
Lan Chi với Chu Thúy Hà chỉ là im lặng nghe, thế nhưng rất mau Tiểu Tiên đã ăn no rồi liền có chút ngồi không yên, cô bé không hiểu người lớn đang nói cái gì ...
"Bà nội, con muốn về nhà ngủ." Cô bé nói với Chu Thúy Hà.
"Tiểu Tiểu buồn ngủ rồi à? Vậy chúng ta hôm nay liền tới đây thôi." Lan Chi vội vàng ở bên cạnh nói.
Chu Thúy Hà lôi kéo Tiểu Tiểu ra ngoài muốn tính tiền, không nghĩ tới ông chủ nói với cô hóa đơn đã được thanh toán rồi.
"Là chúng tôi tới quấy rầy, như thế nào lại để cho hai người mời chứ." Lan Chi nói.
Chu Thúy Hà không lên tiếng, chỉ là lôi kéo Tiểu Tiểu trở về nhà.
Hiện tại trong lòng cô rất loạn, không biết như thế nào cho phải.
Lan Chi thấy vậy, cũng xách hành lý, mặt dày đi theo, cô sợ Tiểu Tiều vừa rời đi tầm mắt của cô sẽ không thấy tăm hơi đâu nữa.
Tiểu Tiểu bị bà nội lôi kéo đi thỉnh thoảng ngẩng đầu tò mò nhìn về phía bà.
Lan Chi cố gắng nở một nụ cười hiền hòa.
Mà Tôn Phát Thành với Tô Truyền Gia từ quán cơm đi ra, vốn dĩ nhìn hai người như say khướt, trong nháy mắt liền thanh tỉnh, nào có bộ dáng say rượu chứ.
Tôn Phát Thành cũng yên lặng mà đi theo phía sau Tô Truyền Gia.
Cuối cùng, Tô Truyền Gia mở miệng trước.
"Trong nhà chỗ nhỏ, không có chỗ cho hai người ở, nếu không hai người tìm khách sạn gần đây ở đi."
"Thời gian còn sớm, chúng ta quấy rầy thêm một lúc nữa, quấy rầy một lúc nữa." Tôn Phát Thành nói.
Tô Truyền Gia nghe vậy trầm mặc một lúc, lúc này mới lên tiếng nói: "Tôi biết hai người lo lắng cái gì, sợ chúng tôi mang theo đứa nhỏ chạy trốn đúng không?"
"Không có, không có, đại ca, chúng tôi tuyệt đối không có nghĩ như vậy." Tôn Phát Thành vội vàng nói.
Tô Truyền Gian căn bản không tin, suy nghĩ một chút nói: "Vậy thì đến nhà chúng tôi ngồi chút."
"Được, được, cảm ơn đại ca." Tôn Phát Thành vội vàng nói.
Sau khi trở về căn nhà thuê chật chội, Chu Thúy Hà trước tiên rửa mặt với chân cho Tiểu Tiểu đi ngủ.
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Tiểu Tiểu, vốn dĩ trong lòng đám người tràn đầy phảng phất cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Sau khi Tiểu Tiểu rửa mặt xong, Chu Thúy Hà đem cô bé nhét vào trong chăn ấm áp.
"Tiểu Tiểu ngoan, ngủ đi." Chu Thúy Hà vuốt lên vầng trán nhỏ mịn của cô bé nhẹ giọng nói.
Nhưng mà giọng nói run rẩy, không nhịn được liền muốn rơi nước mắt, sau này sẽ là tiểu bảo bối của người khác rồi.
"Bà nội, con muốn vù vù nha." Tiểu Tiểu Cao hưng nói, sau đó ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
Chu Thúy Hà đưa tay tắt đèn lớn, chỉ để lại một chiếc đèn nhỏ yếu ớt.
Bốn người ngồi im lặng nhìn nhau trong bóng đèn mờ ảo.
Rốt cuộc Chu Thúy Hà cũng không nhịn được, bắt đầu nhỏ giọng khóc thút thít trước.
"Được rồi, đừng khóc." Tô Truyền Gia nói.
Sau đó nói tiếp: "Tôi biết điều kiện của các anh so với chúng tôi tốt hơn, Tiểu Tiểu nếu là theo chân các anh, khẳng định so với đi theo với chúng tôi tốt hơn, nhưng là ... Nhưng là ..."
"Chúng tôi có thể bồi thường cho các anh một khoản tiền." Tôn Phát Thành nghe vậy lập tức nói.
"Đánh rắm." Tô Truyền Gia nghe vậy lập tức lớn tiếng nói.
Sau đó nhớ tới cái gì đó, giọng nói hạ thấp xuống, tức giận nói: "Đây là vấn đề tiền bạc sao? Chúng tôi là bán đứa nhỏ sao?"
------
Dịch: MBMH Translate