"Đại ca, chúng tôi không phải ý có này, nhưng mà các anh chiếu cố Tiểu Tiểu lâu như vậy, bỏ ra rất nhiều, chúng tôi chỉ là muốn biểu đạt một chút tâm ý." Lan Chi vội vàng nói.
"Đúng, đúng, chính là cái ý này, anh đừng hiểu lầm." Tôn Phát Thành cũng biết mình nói sai.
"Tiền chúng tôi chắc chắn sẽ không lấy, về phần Tiểu Tiểu, đợi sau khi làm xong ... D ..."
"DNA?"
"Sau khi làm DNA, nếu thật sự là nhà các anh, các anh ... Các anh liền ... Liền mang đi." Tô Truyền Gia cắn răng nói.
Vốn dĩ Chu Thúy Hà đang nhỏ giọng nức nở nghe vậy, tiếng khóc càng lớn, nhưng cô thì có biện pháp gì.
"Cảm ơn đại ca, cảm ơn đại ca." Hai vợ chồng Tôn Phát Thành sắc mặt vui mừng.
Nhưng vào lúc này, trên giường bỗng nhiên truyền đến tiếng rên rỉ nhỏ.
"Làm sao vậy, Tiểu Tiểu, con khóc cái gì, đừng khóc, đừng khóc." Chu Thúy Hà vội vàng lau nước mắt, nghẹn ngào nói.
"Oa ~" Tiểu Tiểu lần này khóc lớn tiếng hơn.
Trèo ngồi dậy, ôm chặt lấy Chu Thúy Hà, một bên khóc lóc một bên hô: "Bà nội, đừng bán Tiểu Tiểu đi, Tiểu Tiểu sẽ ngoan ngoãn mà, con không cần bà nội mua đồ cho con nữa, không muốn rất nhiều tiền ..."
Chu Thúy Hà kéo chăn qua, bao lấy cô bé, sợ cô bé bị cảm lạnh đồng thời một bên luống cuống tay chân an ủi: "Sẽ không, sẽ không, bà nội làm sao nỡ lòng bán Tiểu Tiểu đi chứ..."
Chu Thúy Hà nói xong chính mình cũng khóc theo.
"Tiểu Tiểu, đừng khóc, ông bà nội làm sao đem con đi bán được chứ, chỉ là cho con đi tới chỗ ông bà ngoại ở một thời gian ngắn, đợi khi nào ông bà nội rảnh rỗi liền đi thăm con ..." Tô Truyền Gia nói xong, chính mình cũng nghẹn ngào.
Tôn Phát Thành với Lan Chi ở bên cạnh đứng ngồi không yên.
Cảm giác bọn họ giống như là người xấu đến cướp đoạt trẻ con vậy.
Nhưng là ...
Đứa nhỏ không đón về, sống trong môi trường như vậy, về sau phải làm sao chứ?
Ít nhất điều kiện kinh tế của hai vợ chồng bọn họ khá hơn chút, sẽ cho Tiểu Tiểu cuộc sống với giáo dục tốt hơn.
...
"Đây chính là kết quả mà cô muốn sao?" Hà Tứ Hải đứng ở cửa ra vào bên cạnh Tôn Xảo Anh hỏi.
Tôn Xảo Anh đang khóc lắc đầu.
"Cô vẫn là nên gặp mặt bọn họ đi, đối mặt nói rõ ràng, việc này cô để cho bọn họ ra quyết định, không cảm thấy tàn nhẫn sao?" Hà Tứ Hải nói.
"Xin lỗi, xin lỗi." Tôn Xảo Anh hổ thẹn mà nói.
Thế nhưng bản thân cô kỳ thực cũng không thể nghĩ ra được biện pháp nào tốt.
"Gặp rồi cùng nhau thương lượng, cô dù sao cũng là mẹ của Tiểu Tiểu." Hà Tứ Hải nói.
Sau đó hắn chạy đến trong phòng, đứng ở trước giường, nhìn Uyển Uyển với Huyên Huyên vẫy vẫy tay.
Hai đứa nhỏ này đang dỗ Tiểu Tiểu đừng khóc, cũng không ngẫm lại bọn họ bây giờ là quỷ, Tiểu Tiểu căn bản không nhìn thấy bọn họ.
Huyên Huyên với Uyển Uyển nghe vậy lập tức chạy tới.
Huyên Huyên giơ đèn Dẫn Hồn trong tay lên, đưa tới trước mặt Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải gõ nhẹ vào chụp đèn, đốt đèn Dẫn Hồn lên.
Ánh sáng của đèn Dẫn Hồn đột nhiên lan tỏa ra xung quanh.
Đột nhiên truyền tới tia sáng, thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng.
Mọi người nhìn về hướng cửa vào, hai vợ chồng Tôn Phát Thành giật mình giống nhau, vẻ mặt mừng như điên.
Mà hai vợ chồng Tô Truyền Gia chính là một mặt kinh ngạc.
Chu Thúy Hà ngược lại là cảm thấy người đàn ông trước cửa với hai đứa nhỏ không hiểu sao lại nhìn rất quen mắt, giống như là đã từng gặp qua ở đâu rồi.
Đúng lúc này, Lan Chi vốn dĩ đang đứng ở bên cạnh với vẻ mặt lo lắng, bởi vì Tiểu Tiểu khóc rống lên, đột nhiên xông ra ngoài, ôm một cô gái đứng ở cửa.
"Hạt đậu của mẹ ..."
Hai mẹ con cô ôm đầu nhau khóc rống.
"Hạt đậu, con ... Con chưa chết..." Tôn Phát Thành đi tới, run rẩy hỏi.
Tiểu Tiểu vẻ mặt tò mò nhìn dì trước mặt này, dì ấy nhìn thật giống với mẹ.
Chu Thúy Hà với Tô Truyền Gia liếc mắt nhìn nhau, gương mặt mờ mịt, không biết chuyện gì xảy ra.
"Cha, mẹ, xin lỗi, xin lỗi, là con không tốt, là con tùy hứng ..." Tôn Xảo Anh chua xót nói.
"Không sao, không sao hết, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi." Lan Chi ôm cô, chảy nước mắt nói.
"Không phải như vậy, không phải như vậy ... Mẹ ... Con ... Con là tới cáo biệt với mọi người." Tôn Xảo Anh đem bà đẩy ra, nhìn bà nói.
"Cáo biệt, cáo cái gì chứ, con muốn đi nơi nào?" Lan Chi còn chưa nói, Tôn Phát Thành ở bên cạnh vội vàng hỏi.
Nhưng mà Tôn Xảo Anh đã khóc thành nước mắt người, sao mà nói nên lời là đi đâu chứ.
Nhưng vào lúc này, Hà Tứ Hải đứng ở sau lưng cô bỗng nhiên dập tắt đèn dẫn hồn trong tay.
Tôn Xảo Anh trực tiếp ở trước mắt bọn họ biến mất không có tâm hơi.
"Hạt đậu hạt đậu?" Lan Chi sợ hãi hét lớn.
Tôn Phát Thành sắc mặt trắng xanh, vẻ mặt kinh hoảng.
"Được rồi, trước tiên tỉnh táo lại hãy nghe tôi nói." Hà Tứ Hải trầm giọng nói.
Uyển Uyển với Huyên Huyên trốn sau lưng hắn, nhìn lén em gái nhỏ đứng ở trên giường.
Thấy Tiểu Tiểu nhìn về hướng bọn họ, ngay lập tức lộ ra một nụ cười thật tươi.
"Cậu là ... Cậu là ai?" Lan Chi nghẹn ngào hỏi.
"Tôi là người tiếp dẫn, dẫn độ cho người chết." Hà Tứ Hải nói.
Huyên Huyên đang núp sau lưng hắn lập tức đứng ra, khuôn mặt căng thẳng tươi cười, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tôi là người cầm đèn, chỉ đường cho người chết."
Uyển Uyển thấy vậy, đương nhiên cũng không thể rớt lại phía sau, đi theo nói: "Tôi là mở đường, mở đường cho người chết."
Hà Tứ Hải: ...
Hai đứa nhỏ lần nữa lại trốn ở phía sau lưng hắn, hắn thật sự rất xấu hổ.
"Được rồi, cái này không quan trọng, tôi sẽ cho mọi người một đêm đoàn tụ, sau bình minh tôi sẽ thu hồi đèn Dẫn Hồn."
Hà Tứ Hải nói xong, không chờ bọn họ lần nữa hỏi dò, đưa tay lần nữa đốt sáng đèn Dẫn Hồn lên.
Mà Tôn Xảo Anh lần nữa đột nhiên xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Đám người dường như đã hiểu ra chút gì đó.
"Cám ơn anh, tiếp dẫn đại nhân." Tôn Xảo Anh đã bình tĩnh lại, không còn khóc nữa.
Hà Tứ Hải nhẹ nhàng lắc đầu, đưa đèn Dẫn Hồn trong tay cho cô.
Sau đó nói với hai đứa nhỏ ở phía sau: "Chúng ta trở về thôi."
"Ồ, Được." Uyển Uyển đáp một tiếng, vội vàng kéo tay Hà Tứ Hải.
Huyên Huyên cũng vội vàng nắm được tay khác của Hà Tứ Hải, sau đó nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại, hướng về Tiểu Tiểu vẫy vẫy tay.
Tiểu Tiểu ngơ ngác mà giơ cánh tay lên đáp lại.
------
Dịch: MBMH Translate