Sau đó ba người bọn họ trong nháy mắt biến mất ở trước mặt mọi người, chỉ để lại Tôn Xảo Anh đang cầm theo đèn Dẫn Hồn.
Cô xoay người nhìn về phía Tôn Phát Thành với Lan Chi, dừng lại một chút sau đó mở miệng nói: "Cha, mẹ, con đã chết rồi, nhưng mà bởi vì gặp được tiếp dẫn đại nhân, mới có cơ hội một lần nữa gặp lại mẹ."
Lời nói của Tôn Xảo Anh, khiến một chút may mắn cuối cùng ở trong lòng bọn đã tan tành.
Lan Chi lung lay, cảm thấy có chút đứng không vững, Tôn Phát Thành với Tôn Xảo Anh vội vàng tiến lên đỡ bà, để cho bà ngồi xuống.
Lan Chi nắm thật chặt tay của Tôn Xảo Anh, chậm rãi lấy lại sức.
Bà nhìn Tôn Xảo Anh, sờ sờ gò má của cô, khuôn mặt buồn bã nói: "Sinh động như vậy, sao lại thế... Làm sao có thể?"
Tôn Xảo Anh không hề trả lời, mà là đem ánh mắt nhìn về phía hai vợ chồng Tô Truyền Gia với Chu Thúy Hà.
"Chú Tô, dì Chu, hai người không cần sợ, những năm này tôi vẫn luôn đi theo bên người Tiểu Tiểu, hai người vì Tiểu Tiểu làm những gì, tôi đều nhìn thấy được, cám ơn hai người, cảm ơn ..."
Cô rút tay mình ra khỏi tay Lan Chi, đi tới trước mặt bọn họ, vẻ mặt căng thẳng quỳ xuống.
"Tôi dập đầu với hai người." Tôn Xảo Anh nói.
"Ồ, không cần ..." Tô Truyền Gia không chút nghĩ ngợi, đã muốn tiến lên dìu cô đứng dậy.
Mãi đến khi đụng chạm đến cô mới phản ứng được, trước mắt không phải là người, mà là quỷ, nhưng mà xúc cảm trên tay đụng phải, giống với người không khác nhau gì cả, trong lòng cũng ổn hơn chút.
Tôn Xảo Anh đã đập đầu trực tiếp ba lần xuống sàn bê tông.
"Không cần như vậy, không cần như vậy ..." Tô Truyền Gia vội la lên.
Nhưng mà Tôn Xảo Anh đã dập đầu xong.
Thế nhưng cô cũng không hề lập tức đứng dậy, mà là trực tiếp chuyển hướng về cha mẹ của mình.
"Cha, mẹ, xin lỗi, đều là con tùy hứng, đã khiến cho cha mẹ đau lòng, nuôi không đứa con gái này, không thể dưỡng lão cho hai người, con cũng dập đầu với hai người, xin lỗi, xin lỗi, tha thứ cho đứa con gái bất hiếu này ..."
Tôn Xảo Anh ngã trên đất khóc không thành tiếng.
"Con là con gái của ba mẹ, không cần nói xin lỗi, con là con gái ngon của chúng ta, sao phải xin lỗi ..." Hai vợ chồng luống cuống tay chân đem cô đỡ lên.
Tiểu Tiểu ôm chặt cổ bà nội, rụt rè nhìn Tôn Xảo Anh, ánh mắt đầy hiếu kỳ, đây chính là mẹ mình sao?
......
"Cha, mẹ, nhà của chúng ta ở cửa tiểu khu, hai người đã bán hay chưa?" Tôn Xảo Anh bình tĩnh lại hỏi.
Mặc dù vợ chồng Tôn Phát Thành thắc mắc tại sao cô bỗng nhiên lại hỏi như vậy, nhưng vẫn lắc đầu một cái.
Chỗ ở của Tôn Phát Thành ở tiểu khu bốn mùa hoa, là một dãy nhà mặt tiền ở phía bên kia đường.
Trong những năm đầu, khi Tôn Phát Thành mua nhà, vốn là là chính hắn chuẩn bị dùng để bán hoa quả.
Nhưng mà làm được hơn nửa năm không kiếm được tiền không nói, còn thua lỗ không ít, thế nên là cứ như vậy mà từ bỏ ý nghĩ kinh doanh, đem phòng ở cho người khác thuê.
Tôn Xảo Anh nghe vậy, quay đầu hướng về Tôn Thành Phát nói: "Chú Tô, chú cùng với dì Chu, chiên bánh tiêu bánh quai chèo, bánh bao rán bao gì gì đó mùi vị cực kỳ tốt, Tiểu Tiểu đặc biệt thích ăn, ai ăn rồi cũng đều nói tay nghề của hai người rất tốt ..."
"Ừm, tôi với bà ấy ... Tôi cùng với Thúy Hà trước đây cũng bán vào buổi sáng, cũng là học hỏi từ những người khác." Tô Truyền Gia nói.
Tôn Xảo Anh gật đầu, cô suy đoán cũng phải như vậy.
Sau khi nghe thấy, cô quay đầu nhìn về phía cha của mình Tôn Phát Thành.
Tôn Phát Thành đại khái cũng đoán được ý của con gái.
"Cha, mẹ, hai người có thể hay không, có thể hay không ..."
Cô muốn nói, có thể hay không đem mặt tiền cửa hàng bán đồ ăn sáng cho Tô Gia Truyền không, để Tiểu Tiểu không cần phải chia xa bọn họ, mà có thể thường xuyên nhìn thấy bọn họ.
Nhưng mà lời nói đã tới miệng nhưng cô vẫn không nói ra được, cha mẹ cả đời không nghĩ tới phúc của cô không nói, sắp chết còn lại thêm gánh nặng cho bọn họ nữa.
Cô không nói, Tôn Phát Thành mở miệng trước.
"Điều này ngược lại là vẹn toàn đôi bên, dù sao nhà kia cũng không làm gì, mỗi ngày anh bán đồ ăn sáng, chuyện làm ăn chắc hẳn cũng không tệ." Tôn Phát Thành hướng về Tô Truyền Gia nói.
Thế nhưng Tôn Xảo Anh biết, đây là Tôn Phát Thành nói sẵn có cho Tô Truyền Gia nghe mới nói như vậy, trên thực tế ngồi nhà kia vẫn luôn được cho thuê, mỗi tháng đều có tiền thuê nhà.
"Ba mẹ, xin lỗi, con chết rồi, mà còn lại mang thêm phiền phức cho hai người." Tôn Xảo Anh cúi đầu, áy náy mà nói.
"Không có gì phải lo lắng cả, không phiền toái, mẹ với ba con đều có tiền lương hưu, đủ để chúng ta sống rồi." Lan Chi rơm rớm nước mắt nhìn con gái an ủi.
Tôn Xảo Anh không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ có thể nói một tiếng cảm ơn.
"Đứa nhỏ ngốc, vĩnh viễn không cần phải nói cảm ơn với ba mẹ."
Tuy rằng Tôn Xảo Anh nói như vậy, vợ chồng Tôn Phát Thành cũng nguyện ý.
Thế nhưng ngược lại Tô Truyền Gia lại không muốn, làm sao có thể vô duyên vô cớ mà chiếm tiện nghi của người ta chứ.
"Chú Tô, dì Chu, hai người hãy nghe con nói, nếu như hai người có một công việc tốt, con cũng sẽ không nói như vậy, hai người tuổi tác cũng đã lớn, cuộc sống công nhân vệ sinh khổ cực không nói, mỗi tháng không kiếm được bao nhiêu tiền, nhà chúng con bên kia cũng là để không..."
Nghe những lời Tôn Xảo Anh nói, Tô Truyền Gia trở nên trầm mặc.
------
Dịch: MBMH Translate