"Dì là mẹ của con sao?" Hai mắt Tiểu Tiểu mở to, tò mò hỏi.
"Đúng, mẹ chính là mẹ của con." Tôn Xảo Anh mỉm cười và khẽ gật đầu, trong lòng lại đầy chua xót, khổ sở.
"Nhưng… bà nội nói mẹ chết rồi, chết lại biến thành sao trên bầu trời."
Trên gương mặt Tiểu Tiểu đầy vẻ mờ mịt. Mẹ bây giờ đâu có giống sao đâu.
"Đúng vậy, nhưng bởi vì mẹ quá nhớ Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu cũng nhớ mẹ, cho nên thần tiên để mẹ biến lại thành người để gặp mặt Tiểu Tiểu một lần. Chờ gặp mặt xong, mẹ sẽ lại biến thành sao."
Tiểu Tiểu vốn ngồi ở trên giường, bàn tay nhỏ bé lén lút nắm lấy ống tay áo của Tôn Xảo Anh, còn tưởng mẹ sẽ không phát hiện ra.
"Mẹ, vậy mẹ ở trên trời có thể nhìn thấy Tiểu Tiểu không?" Tiểu Tiểu mở to mắt, tò mò hỏi.
"Đương nhiên mẹ có thể nhìn thấy Tiểu Tiểu nhà chúng ta rồi."
"Tiểu Tiểu nhà chúng ta thích nhất là ăn thịt vịt, táo và dưa hấu."
"Tiểu Tiểu nhà chúng ta thích xem phim hoạt hình là Đội Gâu Gâu lập công lớn, còn muốn bà nội cho con nuôi một con chó con."
"Tiểu Tiểu nhà chúng ta từ khi hai tuổi, đi học đã biết tự mặc quần áo, đúng là cực giỏi luôn."
Cái miệng nhỏ của Tiểu Tiểu hơi cong lên, đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn mẹ, đầy vẻ ngạc nhiên.
"Tiểu Tiểu nhà chúng ta còn thích ông nội nướng cá, còn nói với ông nội, trước khi con trở thành nhóc bảo bảo của bọn họ, con chính là cá mập lớn trong biển, suốt ngày bơi qua bơi lại trong biển lớn ăn cá nhỏ, cho nên mới thích ăn cá như vậy."
"Món đồ chơi mà Tiểu Tiểu nhà chúng ta thích nhất là con huơu cao cổ do chị Tiểu Tuệ tặng vào sinh nhật hai năm trước."
"Lúc Tiểu Tiểu nhà chúng ta sắp sinh nhật, bảo bà nội mua cho con một cái bánh gato lớn, nhưng bà nội nói nhà ít người, bánh gato quá lớn ăn không hết sẽ lãng phí, cho nên Tiểu Tiểu hy vọng trong nhà có nhiều người hơn."
"Tiểu Tiểu nhà chúng ta không thích tết tóc, giống mẹ khi còn bé vậy, chỉ thích tóc ngắn."
"Tiểu Tiểu nhà chúng ta thích mặc váy nhưng sợ đi làm với bà nội sẽ bẩn mông, cho nên chỉ có thể mặc quần."
"Tiểu Tiểu nhà chúng ta thích hoa nhỏ màu vàng, bút sáp màu xanh lam, búp bê màu đỏ."
"Tiểu Tiểu nhà chúng ta thích vẽ, nói lớn lên sẽ làm một họa sĩ nhỏ."
...
"Tiểu Tiểu nhà chúng ta không thích ăn trứng luộc và bánh bao chay, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời bà nội, mỗi lần đều ăn từng miếng lớn."
"Tiểu Tiểu nhà chúng ta sợ chuột, ghét chuột, bởi vì chuột cắn giày thỏ mà con thích nhất thủng một lỗ."
"Tiểu Tiểu nhà chúng ta không thích đội mũ, bởi vì đội trên đầu ngứa ngáy, nhưng bà nội lo lắng Tiểu Tiểu bị cảm lạnh, mỗi lần ra ngoài đều phải đội."
"Tiểu Tiểu nhà chúng ta cần người gọi dậy đi tiểu mỗi tối, bằng không có khả năng sẽ đái dầm. Điều này không tốt lắm. Tiểu Tiểu phải tự mình rời giường đi vệ sinh nhé."
"Tiểu Tiểu nhà chúng ta sợ cắt móng tay. Mỗi lần ông nội đều phải giữ Tiểu Tiểu giúp bà nội, bà nội mới có thể cắt móng tay cho Tiểu Tiểu."
"Tiểu Tiểu nhà chúng ta không thích đánh răng buổi tối, điểm này không tốt lắm."
...
"Tiểu Tiểu nhà chúng ta rất ngoan rất nghe lời, chưa bao giờ nhận đồ của người xa lạ. Lúc bà nội làm việc, cũng chưa bao giờ chạy loạn."
"Tiểu Tiểu nhà chúng ta rất ngoan rất nghe lời, lúc nhàm chán sẽ hát và kể chuyện cổ tích cho mình..."
...
Tôn Xảo Anh nói, nước mắt tí tách rơi xuống.
"Mẹ." Tiểu Tiểu ôm thật chặt cổ của cô ta.
Bây giờ cô bé xác định đây chắc chắn là mẹ mình.
Mẹ chắn chắn vẫn luôn ở trên trời nhìn cô bé, cho nên mới biết nhiều chuyện của Tiểu Tiểu như vậy.
"Mẹ." Tiểu Tiểu khẽ gọi.
"Ơi." Tôn Xảo Anh vỗ nhẹ vào tấm lưng mềm mại của cô bé, dịu dàng đáp một tiếng.
"Mẹ."
"Ơi."
"Mẹ, con nhớ mẹ, rất nhớ rất nhớ mẹ."
"Bảo bối, mẹ cũng nhớ con."
...
Lan Chi và Chu Thúy Hà khẽ khóc thút thít.
Trong lòng Tôn Phát Thành và Tô Truyền Gia cũng không chịu nổi, ngồi ở bên cạnh lặng im không nói gì.
Tiểu Tiểu mệt mỏi, buồn ngủ, ngủ ở trong lòng mẹ ngủ.
Tôn Xảo Anh ôm chặt cô bé, luyến tiếc không muốn buông ra.
Đây là lần đầu tiên cô ta ôm cô bé sau khi sinh cô bé ra.
Đây cũng là lần đầu tiên Tiểu Tiểu ngủ trong lòng mẹ sau khi sinh ra.
Nhìn Tiểu Tiểu trong lòng, Tôn Xảo Anh cảm giác ngọt ngào không sao tả xiết, cô ta không hối hận vì đã đưa cô bé đến nhân gian.
...
Trong giấc mơ của Tiểu Tiểu, cô bé mơ thấy mẹ.
Cô bé ngủ trong lòng mẹ.
Trên người mẹ mềm mại, thơm tho.
Giọng nói của mẹ cũng rất êm tai, nhẹ nhàng, dịu dàng. Mẹ nói mẹ nhớ Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu cũng nhớ mẹ.
Mẹ còn nói rất nhiều chuyện với cô bé.
Tiểu Tiểu thật vui vẻ.
Tiểu Tiểu từ trong giấc mơ vui vẻ tỉnh lại.
Cô bé mở mắt ra, mới nhớ cô bé thật sự nhìn thấy mẹ, cô bé đang ngủ trong lòng mẹ.
"Tiểu Tiểu, mẹ phải đi đây." Mẹ nhẹ nhàng xoa mặt cô bé nói.
"Mẹ, mẹ muốn đi đâu?" Tiểu Tiểu không nỡ để mẹ rời đi.
"Mẹ phải biến thành sao, trở lại bầu trời." Tôn Xảo Anh cố gượng cười, không muốn lộ vẻ đau khổ trước mặt con gái.
"Vậy nếu con nhớ mẹ thì phải làm thế nào?" Tiểu Tiểu mếu máo, khổ sở hỏi.
"Nếu mẹ cảm giác Tiểu Tiểu nhớ mẹ, chờ Tiểu Tiểu ngủ rồi, mẹ sẽ vào trong giấc mơ gặp Tiểu Tiểu."
"Thật ạ?" Tiểu Tiểu đầy vẻ ngạc nhiên hỏi.
Tôn Xảo Anh cố nén nước mắt, khẽ gật đầu.
"Con tin mẹ." Tiểu Tiểu cười rạng rỡ.
Tôn Xảo Anh nhìn gương mặt tươi cười của cô bé, mũi còn cay cay.
------
Dịch: MBMH Translate