"Đây là ông ngoại và bà ngoại. Sau này con phải nghe lời bọn họ, bọn họ sẽ chăm sóc Tiểu Tiểu." Tôn Xảo Anh chỉ vào Tôn Phát Thành và Lan Chi nói.
"Vậy còn ông nội và bà nội ạ?" Tiểu Tiểu nghi ngờ hỏi.
"Bọn họ cũng sẽ ở cùng với Tiểu Tiểu." Tôn Xảo Anh khẽ xoa gương mặt nhỏ nhắn của cô bé nói.
Đúng lúc này, một quầng sáng chiếu xuống căn phòng.
Tôn Xảo Anh hôn Tiểu Tiểu, sau đó rơi nước mắt, mỉm cười về phía bọn họ nói: "Ba, mẹ, chú, dì, tạm biệt..."
Cô ta nói xong, đi về phía quầng sáng.
"Đậu Tử..." Tôn Phát Thành và Lan Chi kêu lên.
"Cám ơn ba mẹ đã sinh ra con." Tôn Xảo Anh quay đầu nói.
"Mẹ." Tiểu Tiểu nhảy từ trên giường xuống, chân trần chạy vội tới, nhưng bà nội kéo cô bé lại.
"Tiểu Tiểu nghe lời, tạm biệt mẹ đi." Tôn Xảo Anh cố gượng cười, vẫy tay.
Tiểu Tiểu ngơ ngác, bất giác giơ bàn tay nhỏ bé lên vẫy.
Tôn Xảo Anh biến mất ở trong chùm ánh sáng kia.
Bên trong phòng nhất thời yên tĩnh lại.
Cho đến khi Tiểu Tiểu nghi ngờ hỏi: "Mẹ lại biến thành sao, trở lại bầu trời ạ?"
"Đúng, trở lại bầu trời rồi." Mấy người già đồng thanh nói.
"Bao giờ mẹ mới tới thăm cháu ạ?" Tiểu Tiểu hỏi.
Mọi người im lặng.
"Chờ sang năm." Đúng lúc này, trong phòng đột nhiên vang lên giọng nói của một đứa trẻ.
Mọi người giật mình, quay đầu nhìn lại, hóa ra là đứa trẻ xách đèn từng gặp trước đó.
Lồng đèn đỏ vốn đặt ở đầu giường đã trở lại trên tay của cô bé từ lúc nào.
"Em gái nhỏ, chị tặng em cái này." Trên tay cô bé cầm một búp bê ếch xanh nhỏ đưa cho Tiểu Tiểu.
"Cảm ơn chị." Tiểu Tiểu ngơ ngác nhận lấy.
"Ha ha, không cần cám ơn chị đâu."
"Thần tiên nhỏ, cháu nói vậy là có ý gì?" Lan Chi ở bên cạnh căng thẳng hỏi.
"Sang năm, bảy... Bảy... cháu quên rồi, ha ha."
Mọi người: ...
Đúng lúc này, bọn họ lại nghe cô bé nói: "Nhưng không sao, ông chủ có viết ra giúp cháu rồi."
Cô bé móc ra một tờ giấy nhỏ đưa cho Lan Chi.
"Chị phải về đây, tạm biệt em gái nhỏ."
Cô bé nói xong, không chờ mọi người nói gì, đã cầm theo đèn lồng nhỏ biến mất ngay trước mắt mọi người.
...
Sơn Thành.
Chung cư Tứ Quý Hoa
Tôn Phát Thành dắt tay Tiểu Tiểu đi ra khỏi thang máy. Tiểu Tiểu cõng một cái cặp sách nhỏ, nhảy chân sáo trên đường.
"Tiểu Tiểu, cháu tới trường mẫu giáo, phải chơi ngoan với các bạn nhỏ nhé."
"Vâng, cháu quen rất nhiều bạn tốt, bọn họ đều chơi với cháu."
"Thật sao? Tiểu Tiểu giỏi quá, cơm trưa cũng phải ăn đàng hoàng."
"Đương nhiên rồi, Tiểu Tiểu muốn ăn một bát cơm lớn như vậy. " Tiểu Tiểu vẽ một vòng tròn lớn trên không trung.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cháu ngoại, Tôn Phát Thành cảm giác cuộc sống này lại có hi vọng.
"Đúng rồi, ông ngoại, bà ngoại đâu ạ? Sao cháu không thấy bà?"
"Bà ngoại đi mua thức ăn rồi. Buổi tối Tiểu Tiểu trở về, bà sẽ nấu món ngon cho cháu ăn."
"Oa, bà ngoại thật lợi hại. Vậy cháu có thể mời ông bà nội cùng ăn không?"
"Ha ha, đương nhiên là được rồi. Buổi tối, ông còn muốn uống rượu với ông nội cháu đấy."
Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, đi ngang qua các cửa hàng dọc theo con phố bên ngoài chung cư.
Khi đi ngang qua một cửa hàng bán đồ ăn sáng, Tiểu Tiểu còn chưa tiến vào, từ phía xa đã la to: "Ông bà nội, cháu tới ăn cơm ạ."
"Mẹ, ông chủ bảo một mình con đi giúp dì đó! Chỉ một mình con thôi!"
Mới sáng sớm, Huyên Huyên cứ đi theo sau lưng Tôn Lạc Dao nói mãi.
"Mẹ biết rồi, con đã nói nhiều lần rồi. Mẹ biết con rất giỏi nhưng không thể kiêu ngạo quá!"
"Mẹ, con nói cho mẹ nghe, chắc chắn không phải vì muốn mẹ khen con giỏi đâu." Huyên Huyên bày ra dáng vẻ mẹ phải tin con.
"Mẹ biết rồi, con mau đi đi. Đừng phiền mẹ làm bữa sáng."
"Vâng ạ, mẹ vất vả rồi!" Huyên Huyên nói xong thì chạy lịch bịch ra ngoài.
Sau đó, bà nghe được tiếng của cô bé ở bên ngoài.
"Ba, ông chủ bảo một mình con đi giúp đỡ dì đấy! Chỉ một mình con thôi đấy! Con không có kiêu ngạo đâu!"
Sau đó, giọng nói của Lưu Trung Mưu vang lên: "Thật à? Giỏi vậy sao? Thế con nói cho ba biết, con giúp dì đó thế nào vậy?"
Huyên Huyên nghe ba hỏi vậy thì lập tức phấn chấn, cất cao giọng, kể rất sinh động về việc mình đã dũng cảm thế nào và đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà ông chủ đã giao cho mình ra sao.
"Con không có kiêu ngạo!" Cuối cùng Huyên Huyên kết thúc câu chuyện của mình bằng câu nói này. Cô bé nói xong còn ngước cổ chống tay lên hông, chỉ thiếu mỗi cái đuôi vểnh lên trời nữa thôi.
"Được rồi, con mau đi gọi chị con dậy ăn sáng đi. Sao hôm nay tới giờ này mà chị con vẫn chưa ra khỏi phòng nhỉ?" Tôn Nhạc Dao bước từ phòng bếp ra, tò mò nói.
"Dạ."
Huyên Huyên nghe vậy thì hào hứng xông vào phòng Lưu Vãn Chiếu. Nhưng cô bé vừa tới cửa còn chưa kịp “đập” cửa, cửa phòng đã bị đẩy ra...
"Ha ha, chị..."
"Chị không muốn nghe." Lưu Vãn Chiếu nói.
Huyên Huyên: ...
Đang muốn nói thì bị chặn ngay họng, Huyên Huyên tức giận đấy.
"Sao hôm nay con dậy muộn vậy? Con thấy khó chịu ở đâu à?" Tôn Nhạc Dao thấy cô đi ra, lo lắng hỏi.
"Không phải, con quên làm một số việc, nên phải làm xong mới đi ra."
"Chị à, chị bị bệnh sao?" Huyên Huyên đuổi theo, hỏi với vẻ mặt lo lắng.
"Không có. Em không nghe chị vừa nói với mẹ sao? Nhưng mà chị vẫn cảm ơn em đã biết lo lắng cho chị." Lưu Vãn Chiếu cúi người xuống, khẽ nhéo vào gương mặt nhỏ nhắn của cô bé.
"Ha ha, chị, em kể cho chị nghe chuyện này..."
"Chị không nghe."
"Ứ… ừ…"
Huyên Huyên nhăn mặt tức giận giống như con mèo con dựng lông.
------
Dịch: MBMH Translate