"Em muốn làm gì?" Lưu Vãn Chiếu nhíu mày hỏi.
"Em muốn đụng vào mông chị." Cô bé nói xong thì cúi đầu húc vào mông Lưu Vãn Chiếu.
Lưu Vãn Chiếu lộ vẻ xem thường, giơ tay chống và trán cô bé.
Hai tay cô bé vung vảy loạn xạ nhưng ngắn, căn bản không thể đụng tới người.
Tôn Nhạc Dao cười lắc đầu đi vào bếp. Lưu Trung Mưu ngồi trên sô pha nhìn thấy vậy cũng cười ha hả.
"Em phải nói cho ông chủ biết, chị là kẻ xấu xa." Huyên Huyên tức giận nói.
"Há, anh ấy sẽ tin một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch như em?"
"Hừ, ông chủ tin em mà. Hôm qua ông chủ còn bảo em đi làm việc một mình nữa đấy." Huyên Huyên đắc ý nói.
"Thật sao? Vậy thì em cũng lợi hại thật đấy." Lưu Vãn Chiếu thuận miệng nói một câu, sau đó xoay người đi vào phòng rửa mặt.
"Ừ." Huyên Huyên rất tự nhiên tiếp nhận lời khen của chị.
Cô bé thấy chị bỏ đi, lập tức đuổi theo nói tiếp: "Em cũng không có kiêu ngạo nhé."
"Chị biết rồi. Em qua đây, chị tết tóc cho em được không?" Lưu Vãn Chiếu kéo cô bé qua, túm một nhúm tóc trên đầu cô bé và tết thành một bím tóc cao.
"Em mới không cần."
Huyên Huyên tránh khỏi “ma trảo” của cô, xoay người chạy đi tìm ba. Cô bé rất thích hai củ tỏi trên đầu mình, không chịu tết bím, phiền lắm.
Huyên Huyên không thích tết tóc. Bên này, Đào Tử lại bảo ba cô bé tết tóc cho mình, hơn nữa còn dặn đi dặn là phải tết cho thật đẹp.
Nhưng tết tóc quá phức tạp, Hà Tứ Hải không biết làm. Vì vậy, hắn buộc cột tóc đuôi ngựa cho cô bé. Nhưng phải công nhận, trông cô bé còn rất có cá tính.
Chẳng qua tóc mái không ra sao. Đây là do lần cắt trước Hà Tứ Hải cắt cho cô bé, cao thấp không bằng nhau, nham nhở như chó gặm vậy.
"Hôm nay bảo dì dẫn con tới hiệu cắt tóc, sửa lại tóc mái cho con." Hà Tứ Hải nói.
Đào Tử nghe vậy lập tức giơ tay lên ôm đầu.
"Con không muốn đâu, con muốn để tóc thật dài cơ."
"Không phải cắt tóc của con mà chỉ sửa lại một chút thôi." Hà Tứ Hải nói.
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật rồi, sửa cho đẹp, sau đó chúng ta về thăm cụ nội."
"Con đã rất xinh rồi." Đào Tử vô cùng tự tin nói.
Hà Tứ Hải: →_→
"Hả, ba nhìn con như vậy là sao? Chẳng lẽ con không xinh à?" Đào Tử tức giận hỏi.
"Phải, phải, phải. Con đáng yêu nhất. Được rồi, con mau đi rửa mặt đi." Hà Tứ Hải nói với vẻ tùy tiện.
Nhưng Đào Tử lại chạy “vèo” ra ngoài.
"Con mới đánh răng thôi, còn chưa rửa mặt đâu đấy." Hà Tứ Hải hô lên.
Nhưng Đào Tử làm như không nhìn thấy, tức giận chạy tới phòng khách. Cô bé thấy Tiểu Bạch nằm trên ban công, đuôi ngoe nguẩy với vẻ vô cùng thoải mái thì lạch bạch chạy tới.
Tiểu Bạch rất cảnh giác, lập tức lăn người chui vào ổ.
...
Hà Tứ Hải đứng trước bồn rửa mặt, nhìn mình trong gương, sau đó dời mắt nhìn “người” sau lưng.
"Anh đi theo tới nhà tôi làm gì?" Hà Tứ Hải cau mày hỏi.
"Ha hả... Tôi... Tôi đi đâu?" “Người” bên cạnh lắp ba lắp bắp bắp nói nhỏ.
"Anh đi xuống tầng chờ đi, đừng đi theo tới nhà tôi, cũng đừng đi bám theo sau lưng tôi mãi." Hà Tứ Hải hơi tức giận nói.
“Người” phía sau thấy Hà Tứ Hải nổi giận, vội vàng chạy xuyên qua tường.
Thì ra “người” này chính là quỷ mà Hà Tứ Hải va phải trên đường cao tốc ngày đó.
Ngay hôm sau, anh ta tìm tới Hà Tứ Hải.
Nhưng điều khiến Hà Tứ Hải thấy kỳ lạ là quỷ này hơi khờ.
Anh ta khoảng bốn mươi tuổi, cả người bẩn thỉu, nhưng chỉ số thông minh như đứa trẻ mấy tuổi, không biết mình tên gì, không biết nhà ở đâu, thậm chí mơ hồ không rõ nguyện vọng của mình là gì. Đương nhiên Hà Tứ Hải không kết nối được với nguyện vọng của anh ta.
Đây là lần đầu tiên Hà Tư Hải gặp phải kiểu quỷ này, hắn có cảm giác không làm gì được.
Nhưng hắn chắc chắn một điều là quỷ kia chưa hoàn thành nguyện vọng, nếu không anh ta đã không ở lại trần gian.
Vì vậy, điều duy nhất hắn có thể làm bây giờ là căn cứ vào hình dáng của anh ta, xem bên phía Đinh Mẫn có thể tìm thấy manh mối nào có ích hay không.
Nhưng từ sau khi nhìn thấy Hà Tứ Hải, anh ta cứ dính lấy hắn. Hễ hắn đi tới đâu là anh ta đi theo tới đó. Điều này khiến Hà Tứ Hải cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Nhưng may là anh ta vẫn nghe lời. Trên cơ bản, Hà Tứ Hải nói gì anh ta đều nghe theo
"Đào Tử, con đừng chọc Tiểu Bạch nữa." Hà Tứ Hải từ trong phòng rửa mặt nói vọng ra ngoài.
"Con đang chơi với nó mà." Đào Tử trả lời.
"Ba thấy nó không muốn chơi với con lắm đâu. Con qua đây, ba có chuyện muốn nói với con." Hà Tứ Hải nói.
Hà Tử Hải vừa nói xong, đã nghe thấy tiếng chân Đào Tử chạy tới.
Cô bé nhanh chóng xuất hiện ở cửa phòng rửa mặt, tò mò nhìn Hà Tứ Hải hỏi: "Ba muốn nói gì với con ạ?"
"Ba đã nói với con xong rồi." Hà Tứ Hải nói.
Đào Tử: (⊙? ⊙)
"Ba xấu xa, con là con gà trống Đào Tử..." Đào Tử tức giận dùng tay đâm vào mông Hà Tứ Hải.
Nhưng cô bé lập tức bị Hà Tử Hải tóm được, sau đó kẹp dưới nách, dùng khăn lau mặt cho cô bé.
Bị lừa rồi.
------
Dịch: MBMH Translate