Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 611 - Chương 611: Tập Đoàn Thần Thoại(2)

Chương 611: Tập Đoàn Thần Thoại(2) Chương 611: Tập Đoàn Thần Thoại(2)

Nhưng Uyển Uyển lại lập tức tránh ra, không cho anh ta sờ.

"Chị là chị đấy." Uyển Uyển bực bội nói.

"Biết rồi, biết rồi, tạm biệt..." Lâm Trạch Vũ xoay người đi ra ngoài.

Uyển Uyển tức giận chạy về bên cạnh mẹ.

"Mẹ nấu ăn ngon nhất." Cô bé lớn tiếng nói.

Chu Ngọc Quyên mỉm cười nhéo gương mặt nhỏ nhắn của cô bé.

"Đúng là con gái ngoan của mẹ. Chỉ cần con thích ăn là được rồi, đừng để ý tới em trai con. Nó là một thằng nhóc không nghe lời."

"Thằng nhóc không nghe lời." Uyển Uyển vẫn hầm hừ nói.

Chu Ngọc Quyên nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, trái tim cũng muốn tan chảy

"Chúng ta tự ăn thôi. Ăn sáng xong, hôm nay con có sắp xếp gì không?" Chu Ngọc Quyên hỏi.

"Sắp xếp ạ?" Uyển Uyển hơi không hiểu.

"Chính là con có việc gì cần làm không?" Chu Ngọc Quyên giải thích.

"Hi hi... Con đi tìm Đào Tử và Huyên Huyên chơi." Uyển Uyển nghe vậy thì vui vẻ nói ngay.

"Được rồi, vậy con vào phòng sách gọi ba ra đây, chúng ta ăn sáng thôi." Chu Ngọc Quyên rất bất đắc dĩ nói.

"Được."

Uyển Uyển trả lời xong, chạy lạch bạch về phía phòng sách.

Chẳng bao lâu, Uyển Uyển đã “tha” Lâm Kiến Xuân đi từ phòng sách ra.

Ăn cơm không tích cực thì chứng tỏ đầu óc có vấn đề.

Đương nhiên, Uyển Uyển không phải vì muốn ăn cơm nên mới tích cực như vậy, mà cô bé muốn ăn sáng thật nhanh để đi tìm bọn Đào Tử chơi.

"Con có thể mời Đào Tử và Huyên Huyên đến nhà chúng ta chơi đấy. Hơn nữa, tivi nhà chúng ta còn lớn hơn, có thể mở phim hoạt hình cho các bạn ấy xem." Lúc ăn cơm, Chu Ngọc Quyên nói với Uyển Uyển.

Lúc trước, bọn họ mua căn nhà này từ một cặp vợ chồng mới cưới, chắc vì sở thích cá nhân nên mới lắp đặt một bộ thiết bị trình chiếu cao cấp như vậy.

Đợi đến tối, tắt đèn xem phim thì hình ảnh và âm thanh sống động như thật.

Quả nhiên, Uyển Uyển nghe vậy thì hai mắt sáng rực, cảm thấy đây đúng là một ý hay.

Chờ sau khi ăn sáng xong, Uyển Uyển chuẩn bị đi tìm Đào Tử, Châu Ngọc Quyên đưa cho cô bé một cái túi, bảo cô bé mang theo.

"Con mang theo số trái cây này tới ăn với các bạn." Chu Ngọc Quyên nói.

Sau khi chuyển tới đây, mỗi lần Uyển Uyển đi tìm Đào Tử và Huyên Huyên, Châu Ngọc Quyên đều không để cô bé đi tay không, luôn bảo cô bé mang theo một vài thứ.

Uyển Uyển cũng đã quen. Cô bé xách túi đi ra khỏi cửa, thay vì đi thang máy, cô bé leo cầu thang bộ bằng đôi chân ngắn ngủn của mình.

Trên tầng, đám người Hà Tứ Hải cũng mới ăn sáng xong.

Bởi vì hôm nay là thứ bảy, cho nên Hà Tứ Hải đang bàn bạc với Lưu Vãn Chiếu xem sẽ dẫn bọn nhóc đi đâu chơi.

"Đi công viên trò chơi." Đào Tử nói.

"Trời lạnh thế này, đi công viên trò chơi lạnh chết người đấy." Hà Tứ Hải gạt bỏ ngay.

"Đi vườn thú." Huyên Huyên nói.

"Điều này có khác gì Đào Tử chứ?" Lưu Vãn Chiếu nói.

"Ha ha..."

"Sao anh không đưa bọn nhóc đi xem phim hoặc là đi tới trung tâm thương mại chơi? Tuần sau, chúng ta sẽ trở lại Giang Hữu, vừa vặn có thể mua một ít đồ. Trước đó, còn phải đưa Đào Tử đến tiệm cắt tóc sửa lại tóc mái cho con bé." Hà Tứ Hải nói.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy đương nhiên sẽ không phản đối. Còn về Đào Tử và Huyên Huyên, chúng muốn phản đối cũng không được. Ai bảo chúng là trẻ con không có “nhân quyền” chứ.

Đúng lúc này, mọi người nghe được tiếng cười hi ha.

Không cần gõ cửa, cũng biết ai tới.

"Chỉ cắt tóc mái thôi mà? Sao không tìm một cửa hàng cắt tóc gần đây, chạy xa như vậy làm gì?" Hà Tứ Hải vừa xem bảng chỉ dẫn đường đi vừa nói với Lưu Vãn Chiếu đang ngồi trên ghế phụ.

"Tay nghề thợ cắt tóc trong cửa hàng mà chúng ta đang tới rất tốt. Trước kia em toàn cắt tóc ở chỗ bọn họ thôi." Lưu Vãn Chiếu nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì liếc nhìn Lưu Vãn Chiếu. Cô để tóc ngắn ngang vai, kiểu tóc rất đơn giản, không cầu kỳ nhưng mái tóc suôn mềm, sáng bóng, đen như nhung khiến cô trở nên quyến rũ hơn nhiều.

Khi Hà Tứ Hải gặp Lưu Vãn Chiếu lần đầu tiên, cô cũng để tóc kiểu này. Bây giờ, tóc chỉ dài hơn một chút mà thôi.

"Em có thẻ hội viên của cửa hàng bọn họ." Lưu Vãn Chiếu lại nói.

Được rồi, Hà Tứ Hải im lặng luôn.

"Cửa hàng này là do giáo viên trường chúng em giới thiệu đấy. Em đi làm tóc vài lần rồi, thấy cũng ổn, nên mới đăng ký làm một tấm thẻ. Nhưng em rất ít khi làm tóc, một năm chẳng đi được mấy lần, nên bên trong còn rất nhiều tiền." Lưu Vãn Chiếu giải thích lần nữa.

Cửa hàng cắt tóc đẹp mà Lưu Vãn Chiếu nói có tên là Tạo Hình Hân Vinh - một cái tên rất quê.

Nhưng diện tích cửa hàng không nhỏ, cửa sổ sáng sủa sạch sẽ. Sáng sớm, trong cửa hàng còn chưa có ai, mấy người thợ cắt tóc đang ngồi nghịch điện thoại hoặc tán gẫu.

Thấy đám người Hà Tứ Hải đi vào, một anh chàng tóc vàng lập tức cất điện thoại bước lên đón.

Tóc của anh chàng tóc vàng này không phải vàng hết mà vàng từng lọn giống như quả dưa vậy.

Anh ta cao gầy, mặc áo sơ mi đen và quần bó, đi giày da vừa dài vừa nhọn lại còn đeo một chiếc khuyên tai.

Thoạt nhìn có vẻ giống như kết quả sau khi bắt chước phong cách Smart trước kia nhưng thất bại.

Đương nhiên Hà Tứ Hải không hiểu mấy thứ này, có lẽ đây chính là mốt trong miệng bọn họ.

"Mấy vị muốn cắt tóc à?" Anh ta nhiệt tình hỏi.

Sau đó, anh ta nhìn Lưu Vãn Chiếu, có lẽ thấy hơi quen mặt nên lại hỏi: "Các người là hội viên của cửa hàng sao?"

Lưu Vãn Chiếu chưa kịp trả lời thì một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi từ bên trong bước ra.

Cô ta vừa nhìn thấy Lưu Vãn Chiếu lập tức hồ hởi nói: "Cô Lưu, lâu rồi không thấy cô đến đây."

"Cô ấy là cửa hàng trưởng cũng là bà chủ cửa hàng này." Lưu Vãn Chiếu nói nhỏ, giải thích với Hà Tứ Hải.

"Đúng là rất lâu rồi không đến. Chị n, không phải hôm nay em đến quấy rầy chị sao?" Lưu Vãn Chiếu cười nói.

Nhưng Hà Tứ Hải không để ý xem Lưu Vãn Chiếu nói gì mà nhìn “bà lão” sau lưng chị n này.

Anh đoán chắc người này không phải là nhân viên trong cửa hàng của chị n, hẳn là người thân nào đó đã mất của cô ta. Hơn nữa trông dáng vẻ của bọn họ hơi giống nhau.

Bà ta cũng nhìn thấy Hà Tứ Hải nhìn mình, lập tức ngạc nhiên, sau đó cười hiền hòa, chắp hai tay cúi hành lễ với Hà Tứ Hải.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment