Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 612 - Chương 612: Cửa Hàng Cắt Tóc

Chương 612: Cửa Hàng Cắt Tóc Chương 612: Cửa Hàng Cắt Tóc

Lúc này, Hà Tứ Hải mới quan sát chị n.

Chị n không đẹp, có hơi béo, mái tóc nhuộm xanh, nhìn rất bình thường.

Cặp kính gọng tròn đeo trên mặt khiến chị ta càng có vẻ đẹp trí thức.

Chị ta đang cười vui vẻ trò chuyện cùng Lưu Vãn Chiếu, thỉnh thoảng còn cúi đầu nhìn mấy đứa bé bên cạnh cô.

Mấy đứa nhóc cũng tò mò quan sát xung quanh.

Đây không phải lần đầu tiên bọn nhóc đến cửa hàng cắt tóc, nhưng là lần đầu tiên bọn chúng đến cửa hàng cắt tóc sang trọng như vậy.

Trong trí nhớ của Uyển Uyển và Huyên Huyên, hiệu cắt tóc đều có đầy tóc vương vãi trên sàn, trên tường dán đầy áp phích của những ngôi sao nổi tiếng, cùng với những chiếc ghế sofa màu đỏ và những ông già hói.

Còn Đào Tử, ngoài lúc mới sinh ra ngoài cắt tóc một lần, sau này đều do mẹ và bà nội cắt tóc cho cô bé.

"Cậu Hà, nếu cậu thấy chỗ chúng tôi cắt tóc đẹp thì sau này nhớ thường xuyên tới đấy."

Đúng lúc này, chị n bước tới, bắt chuyện với Hà Tứ Hải với vẻ thân thiết, hẳn là Lưu Vãn Chiếu đã nói gì đó với chị ta rồi.

"Được. Vậy nhờ cô sửa lại tóc mái cho Đào Tử nhà chúng tôi." Hà Tứ Hải kéo Đào Tử qua nói.

Đào Tử hơi tò mò nhìn chị n, nghe Hà Tứ Hải nói sửa lại tóc cho mình thì cuối cùng cũng mỉm cười vui vẻ. Cô bé muốn tết tóc nhưng không muốn cắt tóc ngắn.

Lúc này, anh chàng tóc vàng đã chào hỏi bọn họ khi nãy cầm tấm vải quây tới.

"Để tôi, tôi cắt cho." Chị n nói.

Anh chàng tóc vàng cũng không nhiều lời, đưa miếng vải quây cho cô ta.

"Lại đây nào cô bé, chúng ta ngồi xuống trước nhé." Chị n vỗ vào ghế sô pha bên cạnh nói.

Hà Tứ Hải bế luôn Đào Tử đi thẳng tới.

Đào Tử muốn nhìn mình trong gương nhưng do quá lùn nên chỉ có thể nhìn thấy mấy sợi tóc trên đỉnh đầu.

Cũng may lúc này chị n khẽ đạp vào phía dưới cái ghế, cho cái ghế nâng cao lên.

"Ba ơi." Đào Tử lo lắng kêu lên.

"Đừng sợ, không sao đâu." Hà Tứ Hải an ủi.

Chị n đeo tấm vải quây cho cô bé. Nhưng vì tấm vải quá to, nên quấn luôn cả cô bé và chiếc ghế vào trong, chỉ để lại còn đầu nhỏ giống hệt con lật đật.

"Ha ha... Ha ha..." Huyên Huyên cười trộm.

Uyển Uyển lại trực tiếp hơn nhiều.

"Hi hi... hi hi..." Cô bé ở bên cạnh cười ngây ngô.

"Thật ra thường thì trong cửa hàng chúng tôi không cắt tóc cho trẻ em. Nhưng đứa bé này là do cô Lưu dẫn tới. Chủ yếu là do trẻ em hiếu động, khó cắt. Nếu lỡ cắt trúng chỗ nào, chúng tôi không gánh nổi..."

"Nhưng đứa bé ngoan ngoan, nghe lời như em gái này thật sự là hiếm gặp. Đúng là rất giỏi đấy..."

Đào Tử vốn còn lo lắng, nghe vậy toét miệng cười.

"Em tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Em học lớp nào trong nhà trẻ? Em thích ăn món gì? ..."

Chị n liên tục hỏi, động tác trên tay cũng không dừng lại. Đào Tử còn chưa kịp trả lời xong những câu hỏi này, đã phát hiện ra dì n này cầm máy sấy thổi tóc cô bé vài cái, tiếp đó cởi tấm vải quây trên người cô bé ra.

"Được rồi, xong rồi." Chị n nói.

Đào Tử: (°ー°〃)

Xong rồi ư? Cô bé còn chưa cảm nhận được gì nữa đấy.

Lúc này, chị n dùng lược chải tóc mái cho cô bé vài lần, quả nhiên dễ coi hơn nhiều.

Sau đó, chị n lại tháo chun buộc tóc ra, tết lại bím tóc cho cô bé.

"Thế nào?" Chị n nâng gương mặt nhỏ của Đào Tử lên hỏi.

"Tuyệt vời." Đào Tử nói.

"Ha ha, cảm ơn quá khen." Chị n cười nói.

Sau đó, chị n hỏi Huyên Huyên và Uyển Uyển ở bên cạnh: "Các em có muốn cắt luôn không?"

Hai cô bé lập tức lắc đầu.

Tuy hai cô bé là quỷ nhưng sau khi mặc áo m Dương chuyển thành người, bọn chúng chính là người thật.

Là người sẽ đói, sẽ khát, sẽ mệt…

Đương nhiên tóc cũng sẽ dài ra.

Bọn chúng có tất cả những gì con người nên có, nếu không làm sao gọi là người được.

Nhưng tóc Huyên Huyên không dài, hơn nữa cũng không biết là do thói quen từ nhỏ hay gì mà kiểu tóc của cô bé giống hệt của Lưu Vãn Chiếu, chỉ ngắn hơn một chút mà thôi.

Còn về Uyển Uyển, thật ra tóc của cô bé cũng không ngắn, nhưng mãi vẫn là kiểu đầu tròn vừa nhí nhảnh lại vừa đáng yêu.

Hơn nữa, mỗi sáng Chu Ngọc Quyên đều chải tóc gọn gàng cho cô bé, có dài hơn nữa cũng không sao.

Uyển Uyển cũng rất thích mẹ chải tóc cho mình mỗi sáng, nên đương nhiên không muốn cắt tóc.

"Bọn chúng không cắt thì thôi. Tứ Hải, anh cắt đi." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh nói.

"Anh à?" Hà Tứ Hải liếc nhìn vào gương, ừm hơi dài rồi.

Trước đây, hắn đều để kiểu đầu đinh ba phân, bây giờ đã dài tới mang tai rồi.

"Được, vậy anh sẽ cắt ngắn một chút." Hà Tứ Hải nghe vậy cũng không từ chối, ngồi luôn xuống ghế.

Lúc này, bà cụ vẫn luôn đi theo bên cạnh chị n cũng ngồi xuống cái ghế bên cạnh.

Nhưng ngoài Hà Tứ Hải và hai đứa nhóc bên cạnh ra, không ai nhìn thấy bà cụ.

Uyển Uyển và Huyên Huyên cũng tò mò nhìn bà ta. Nhưng bọn chúng từng nhìn thấy quỷ nhiều rồi, nên nhanh chóng quay sang nhìn Đào Tử.

Bởi vì Đào Tử đang tò mò đứng trước gương thẩm mỹ phóng to. Đào Tử nhìn cái đầu của mình bị phóng to trong gương, dường như biến cô bé thành đứa trẻ đầu to, khiến cô bé ôm đầu cười ngốc nghếch.

Hai cô bé cũng lập tức tò mò chạy tới.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment