"Cảm giác thế nào? Có hài lòng không?" Chị n nhìn Hà Tứ Hải trong gương hỏi.
"Cũng không tệ lắm." Hà Tứ Hải giơ tay sờ tóc của mình, thấy hơi gai tay.
Hắn lại húi cua nhưng tinh tế hơn kiểu đầu cắt mười đồng trước đây nhiều.
Lưu Vãn Chiếu cũng tò mò, giơ tay sờ thử, cảm giác thật tốt.
"Chồng em đẹp trai thật." Chị n ở bên cạnh cười nói với Lưu Vãn Chiếu.
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì liếc nhìn Hà Tứ Hải, hai má ửng hồng: "Anh ấy không phải chồng em."
"Ồ, ngại quá..." Chị n cười lúng túng.
Chị ta thấy Lưu Vãn Chiếu nói chuyện thân mật với Hà Tứ Hải, hơn nữa Đào Tử lại gọi Hà Tứ Hải là ba, nên mới tưởng bọn họ là một gia đình.
"Không sao. Nếu không có biến cố gì xảy ra, thì đúng là vậy." Hà Tứ Hải giơ tay ôm vai Lưu Vãn Chiếu.
"Biến cố gì chứ?" Lưu Vãn Chiếu hơi tức giận, liếc mắt nhìn hắn với vẻ không vui.
"Ví dụ em đổi ý chẳng hạn." Hà Tứ Hải nói.
Lưu Vãn Chiếu lập tức mỉm cười.
"Toang." Chị n thầm nghĩ.
Xem ra cô Lưu đã rơi vào lưới tình rồi. Một người đàn ông dẫn theo một đứa con, đợi đã, có thể là…
Người đàn ông như vậy có gì tốt chứ? Chắc chắn sau này cô Lưu sẽ nếm mùi đau khổ thôi. Nhưng cậu ta đẹp trai thật…
Chị n lại nhìn Hà Tứ Hải lần nữa. Chị ta mở cửa hàng cắt tóc nhiều năm như vậy, đã đón tiếp vô số khách hàng, gặp biết bao trai xinh gái đẹp nhưng chị ta chưa thấy ai đẹp trai như Hà Tứ Hải.
Hơn nữa, đó không phải là vẻ đẹp yếu đuối mà là vẻ nam tính. Hắn đứng ở đó dường như luôn lộ ra sức hấp dẫn của phái nam.
Quan trọng nhất là trên người hắn còn toát lên khí chất khó diễn tả.
Nếu chị ta là cô Lưu, sọ rằng cũng sẽ rơi vào lưới tình…
"Chị n, chị n..." Lưu Vãn Chiếu thấy chị n bỗng ngây người, nên gọi liên tiếp vài lần.
"Ôi, ngại quá, chủ yếu là do cậu Hà quá đẹp trai nên tôi nhìn tới thất thần." Chị n vừa cười vừa nói.
Chị ta nói thẳng không hề che giấu, ngược lại khiến người khác rất có thiện cảm.
Quả nhiên sau khi Lưu Vãn Chiếu nghe xong, chẳng những không tức giận ngược lại còn rất kiêu ngạo.
"Chị n, thẻ hội viên em làm trước kia còn dùng được không?" Lưu Vãn Chiếu móc tấm thẻ hội viên từ trong ví ra.
"Đương nhiên là được rồi." Chị n cầm thẻ qua.
Sau đó, chị ta hỏi: "Thế em có muốn làm tóc không?"
"Tạm thời không cần." Lưu Vãn Chiếu giơ tay vuốt mái tóc của mình.
Hai mắt chị n sáng lên, than thở nói: "Tóc em đẹp thật, em chăm sóc thế nào vậy?"
Chị n vừa nói vừa đưa thẻ cho nhân viên bên cạnh quẹt thẻ tính tiền.
Sau đó chị ta mới chợt nhận ra, hình như tóc của Hà Tứ Hải cũng rất tốt.
Chẳng lẽ bọn họ có bí quyết chăm sóc tóc?
"Mấy đứa đừng chơi nữa, đi thôi!" Hà Tứ Hải gọi ba đứa trẻ.
Ba cô bé đang há miệng thật to trước gương trang điểm phóng to, cười ha ha, nói mình là con quái thú nhỏ đáng sợ.
Nghe Hà Tứ Hải gọi mình, bọn chúng mới lưu luyến rời khỏi gương phóng đại.
Sau khi thanh toán xong, bọn họ ra khỏi cửa hàng. Người phụ nữ lớn tuổi luôn đi theo chị n cũng đi theo.
Hà Tứ Hải vốn tưởng bà cụ là mẹ của chị n hoặc đại loại như vậy, nhưng không ngờ bà cụ lại nói cho Hà Tứ Hải biết bà cụ là bà nội của chị n.
Chị n tên là n Vệ Hồng, năm nay ba mươi sáu tuổi. Chị ta từng kết hôn nhưng đã ly hôn rồi, có một đứa con, chỉ có điều cô ta đã đưa cho người khác.
Nghe bà cụ nói n Hồng Vệ đã ra ngoài kiếm sống từ năm mười bốn tuổi, trải qua biết bao chuyện, cuối cùng mới dừng chân, mở cửa hàng cắt tóc này.
Từ đầu đến cuối, bà cụ vẫn không nói cho Hà Tứ Hải biết tâm nguyện của mình là gì, hắn cũng không hỏi.
"Chờ lúc nào bà muốn nói thì cứ đi tìm tôi." Hà Tứ Hải nói bà cụ.
Bà cụ chắp tay cung kính hành lễ với Hà Tứ Hải.
Sau đó, bà cụ quay đầu nhìn n Hồng Vệ đang nói chuyện với nhân viên trong cửa hàng với vẻ mặt đầy cưng chiều.
Nhưng sau đó, bà cụ lại thở dài nói: "Là tôi không dạy được con bé."
Hà Tứ Hải nhìn bà cụ rồi lại nhìn n Hồng Vệ trong cửa hàng nhưng không nói gì, đi thẳng về trước, đuổi theo Lưu Vãn Chiếu.
Mỗi người đều có câu chuyện của mình. Mỗi người đều phải gánh vác cuộc đời mình, chịu trách nhiệm với việc mình làm...
"Ông chủ, ông chủ, bây giờ chúng ta đi đâu?" Huyên Huyên ở phía trước chợt chạy ngược lại hỏi Hà Tứ Hải.
"Chị em không nói với em sao? Chúng ta đi trung tâm mua sắm." Hà Tứ Hải nói.
"Chị ấy không nói cho em biết, chị ấy là người xấu." Huyên Huyên trả lời ngay.
Cô bé nói xong thì liếc mắt nhìn về phía trước, như thể sợ chị mình nghe được.
"Ồ, sao em lại nói vậy?" Hà Tứ Hải tò mò hỏi.
Bình thường không phải lúc nào cũng nói chị gái à em yêu chị, thật sự yêu chị, dính sát không rời à? Hôm nay làm sao vậy?
"Sáng nay, chị gái làm em tức muốn chết." Huyên Huyên ôm đầu nhỏ phàn nàn.
"Cái gì? Cô ấy chọc giận em thế nào? Kể cho anh nghe với." Hà Tứ Hải nói.
Ba la ba la...
------
Dịch: MBMH Translate