Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 614 - Chương 614: Dáng Vẻ Xinh Đẹp(2)

Chương 614: Dáng Vẻ Xinh Đẹp(2) Chương 614: Dáng Vẻ Xinh Đẹp(2)

Huyên Huyên nghe vậy lập tức kể lại chuyện sáng nay cho Hà Tứ Hải nghe.

"Ừm, điều này quả thực không đúng. Em hoàn thành nhiệm vụ, đúng là rất giỏi." Hà Tứ Hải suy nghĩ một lúc rồi nói.

Huyên Huyên nghe vậy thì lập tức mỉm cười vui vẻ, ngẩng cao đầu, cảm thấy cả người lâng lâng.

Nhìn dáng vẻ đắc ý của cô bé, Hà Tứ Hải thầm nghĩ có lẽ phàn nàn là giả, muốn hắn khen mới là thật.

"Ông chủ, anh phải cố gắng quản chị em cho chặt vào." Đúng lúc này, Huyên Huyên thu lại nụ cười nói.

"Tại sao?"

"Sau này, anh sẽ cưới chị em làm vợ chứ?" Huyên Huyên hỏi.

Khá lắm, còn biết vợ nữa cơ đấy.

Hà Tứ Hải gật đầu.

"Vậy anh phải quản chị em cho thật chặt vào, để cho chị ấy đừng xấu tính như vậy nữa. Nếu không anh sẽ thê thảm lắm." Huyên Huyên bày ra bộ dáng anh xong dời để nhìn Hà Tứ Hải.

"Em học những từ này ở đâu?" Hà Tứ Hải không nói gì hỏi.

"Tính tình của dì Mỹ cục súc lắm nha. Ba của Tiểu Tân thật là đáng thương." Huyên Huyên lập tức nói.

Hà Tứ Hải nói: ...

"Vậy hay là đổi vợ khác?" Hà Tứ Hải chọc cô bé.

"Ừm..."

Huyên Huyên nghe vậy thì lập tức nghiêm túc suy nghĩ.

Hà Tứ Hải cười thầm. Nếu Lưu Vãn Chiếu biết cô bé nghĩ như vậy, sợ rằng cô sẽ đánh sưng mông con bé.

"Tìm một người xinh đẹp, tính tình tốt hơn chị ấy..." Huyên Huyên lẩm bẩm.

Hà Tứ Hải vừa định lên tiếng.

Thì nghe Huyên Huyên thở dài, nói đầy vẻ bất đắc dĩ: "Em sợ rằng không tìm được ai xinh đẹp hơn chị em đâu."

"Thật sao? Em đánh giá cao chị em thật đấy." Hà Tứ Hải cười nói.

"Mẹ nói chị ấy giống em." Huyên Huyên thành thật nói.

Hà Tứ Hải nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô bé, thật sự không nhịn được, bèn bật cười.

Huyên Huyên bắt chước dáng vẻ của người lớn, duỗi tay vỗ lên đùi Hà Tứ Hải, lắc đầu than thở như ông cụ non nói: "Nể tình chị em xinh đẹp như vậy, anh hãy ráng nhịn nhé."

"Được rồi." Hà Tứ Hải cười nói.

"Hai người đang nói gì vậy?" Lưu Vãn Chiếu quay đầu lại hỏi.

"Đang nói em xinh đẹp." Hà Tứ Hải lớn tiếng nói.

Lưu Vãn Chiếu nghi ngờ liếc mắt nhìn Huyên Huyên.

Nhưng Huyên Huyên lại nghiêm túc gật đầu, bởi vì ông chủ nói là sự thật.

"Được rồi, nể tình hai người khen em xinh đẹp, trưa nay em sẽ mời mọi người ăn một bữa hoành tráng." Lưu Vãn Chiếu nói.

Bọn nhóc nghe vậy thì hoan hô ầm lên.

Ngay cả ăn gì còn chưa biết đã bắt đầu phấn khích rồi.

Thực ra Hợp Châu không phải là một thành phố lâu năm, không có nền văn hóa lắng đọng theo năm tháng, tóm lại là thiếu thốn nhân văn.

Nhưng sở dĩ Hợp Châu có thể xếp vào tuyến một, tuyến hai trong nước, là do sự phát triển của nó trong những năm gần đây.

Tất nhiên, điều này không thể tách rời sự ủng hộ của lãnh đạo cấp trên, còn về nguyên nhân thì không tiện nói nhiều.

Chẳng qua trong những năm gần đây, Hợp Châu phát triển khá tốt, cả về xây dựng giao thông và các tiện ích sinh hoạt khác.

Đương nhiên, các trung tâm mua sắm và khu ẩm thực nhiều vô kể.

Không kể tới bốn phố ẩm thực lớn xung quanh thành phố, trung tâm mua sắm lớn nhiều đến nỗi đi đâu cũng có thể gặp.

Vì vậy nhóm người Hà Tứ Hải không cần đi xa, đã gặp được một trung tâm mua sắm tên là Vạn Thiên Thành.

Vạn Thiên Thành là một trong những trung tâm mua sắm lớn nhất của Hợp Châu. Nơi đây có tất tần tật các cửa hàng ăn uống, mua sắm, khu vui chơi. Những người đến đây lần đầu đều sẽ choáng ngợp trước quy mô của nó.

Hà Tứ Hải cũng mới đến lần đầu. Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì chỗ này cách nơi hắn ở quá xa.

Thôn Trung Thành mà hắn sống trước đây nằm ở khu Đông. Bây giờ hắn sống ở Ngự Cảnh Loan lại thuộc khu Nam, còn Vạn Thiên Thành lại nằm về phía tây nên hắn rất ít khi đến đây.

Vừa bước vào cửa Vạn Thiên Thành, đập vào mắt bọn họ là từng hàng cây hoa anh đào, đương nhiên là giả nhưng nhìn sống động như thật, cực kỳ đẹp mắt.

Bọn họ đi dọc theo con đường hoa anh đào về phía trước, thấy một sân khấu nhỏ hình tròn, thật ra đây là hàng nghìn logo xếp thành. Trên sân khấu có bốn con vật hoạt hình nhỏ giống như nai sừng tấm, đây chính là hình ảnh đại diện của Vạn Thiên Thành.

Bên cạnh hình ảnh đại diện còn có một hàng động vật nhỏ như thỏ nhỏ, khỉ nhỏ, hổ nhỏ v.v được làm bằng bìa cứng.

Nhưng tất cả bọn chúng đều không có đầu. Trẻ em có thể đứng phía sau ló đầu ra chụp chung với hình ảnh đại diện.

"Em là khỉ con." Đào Tử cố gắng kiễng chân lên, ló đầu từ phía sau con khỉ.

Uyển Uyển thấy vậy vội vàng chạy đến phía sau con thỏ nhỏ.

Cô bé hơi cao nên không cần nhón chân cũng có thể thò đầu ra.

"Hi hi... Tôi là một con thỏ nhỏ."

"Tôi là con hổ lớn, gào gào, ăn thịt khỉ con và thỏ con." Huyên Huyên đứng sau con cọp nói.

"Em mới không sợ chị đâu. Em là khỉ siêu cấp." Đào Tử không chịu thua nói.

"Làm gì có khỉ siêu cấp, chỉ có khỉ mông đỏ thôi." Huyên Huyên chỉ vào mông đỏ của con khỉ.

"Em... em là Tôn Ngộ Không, một gậy đánh con hổ lớn chị." Đào Tử nhanh trí đáp:

Huyên Huyên: “?????”

Tôn Ngộ Không quả thật rất lợi hại, con hổ đánh không lại, nhưng cô bé rất muốn cố tìm cách phản bác.

"Tôn Ngộ Không đâu có giống vậy. Mông Tôn Ngộ Không có màu đỏ."

"Em đây là Tôn Ngộ Không không mặc quần áo." Đào Tử lập tức phản bác.

Huyên Huyên: (⊙? ? ⊙)

Được rồi, em thắng. Sau đó cô bé hỏi Uyển Uyển: "Còn cậu là thỏ gì?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment