Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 615 - Chương 615: Đi Dạo Phố

Chương 615: Đi Dạo Phố Chương 615: Đi Dạo Phố

"Hi hi... Mình đây là thỏ trắng nhỏ." Uyển Uyển không nghĩ ngợi đã nói.

"Mình là hổ lớn, à oàm một cái nuốt bạn thỏ trắng vào bụng." Huyên Huyên lập tức vui vẻ nói.

"Không được, hổ lớn sẽ bị đau bụng." Uyển Uyển nghe vậy liền nói.

"Tại sao lại không được? Tại sao lại bị đau bụng?" Huyên Huyên ngạc nhiên hỏi.

Lẽ nào thỏ trắng này cũng họ Tôn sao?

"Mình là thỏ nhỏ đã ăn no bụng." Uyển Uyển trả lời ngay.

"Ai ôi. Vậy mình là con hổ lớn nuốt con thỏ đã ăn no bụng." Huyên Huyên đắc ý nói.

"Thỏ ăn rất sớm, ăn no rồi trong bụng toàn là cỏ thôi. Nếu hổ lớn ăn cỏ sẽ bị đau bụng." Uyển Uyển nghiêm túc giải thích với Huyên Huyên.

Huyên Huyên gãi đầu, rất buồn bực.

Mặc kệ, gào gừ, minh muốn ăn thịt hai người.

Ăn Đào Tử trước, sau đó lại ăn Uyển Uyển...

...

"Được rồi, đừng đùa nữa, chúng ta lên tầng xem đi." Lưu Vãn Chiếu nói với đám nhóc.

Nhưng ba cô bé vẫn vờ như không nghe thấy, bọn chúng đang chơi rất high.

Hà Tứ Hải liếc nhìn mấy cô bé, khẽ giọng nói với Lưu Vãn Chiếu: "Trên tầng có khu dành cho trẻ em chứ?"

"Có đấy, tầng ba có khu dành cho trẻ em." Lưu Vãn Chiếu gật đầu nói.

“Chắc hẳn sẽ có một cửa hàng đồ chơi, một sân chơi hoặc đại loại như thế nhỉ?” Hà Tứ Hải tiếp tục.

Hắn vừa dứt lời, ba cô bé đã lập tức chạy đến đứng trước mặt Hà Tứ Hải.

"Đi thôi, đừng làm lỡ thời gian nữa." Đào Tử nghiêm túc nói với Hà Tứ Hải.

Nói như thể bọn họ làm lỡ thời gian vậy.

Hà Tứ Hải gõ nhẹ lên đầu đám nhỏ.

Các cô bé có chiều cao không đồng đều, Hà Tứ Hải không biết mình có thể gõ ra nốt nhạc không, nhưng cảm giác rất tuyệt.

Ba cô bé bị gõ đầu, tức giận nhìn Hà Tứ Hải.

Nhưng chẳng mấy chốc bọn chúng đã quên ngay.

Mới vừa lên đến đầu cầu thang tầng ba, bọn chúng đã nhìn thấy một đoàn tàu nhỏ chạy qua trước mặt.

Ba đôi mắt lập tức sáng lên, nhìn Hà Tứ Hải đầy vẻ chờ mong.

Hà Tứ Hải hết cách, chỉ đành cho bọn chúng lên chơi một vòng. Cũng may giá không đắt lắm, mỗi người chỉ tầm mười đồng.

Nhưng nghĩ lại chỉ chạy một vòng quanh tầng ba của trung tâm mua sắm mà đã tốn mười đồng, hình như cũng không rẻ lắm.

Hà Tứ Hải vốn tưởng ba bạn nhỏ chơi xong một vòng còn chưa đã, sẽ muốn ngồi tiếp. Nhưng không ngờ đoàn tàu vừa dừng lại, ba bạn nhỏ đã nóng lòng leo xuống.

"Hôm nay làm sao vậy?" Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc.

Ngoan thấy sợ!

Lưu Vãn Chiếu nhún vai tỏ vẻ không biết.

Nhưng ngay sau đó, Hà Tứ Hải đã biết lý do. Vì phía trước có một cửa hàng đồ chơi, ba bạn nhỏ xuống khỏi đoàn tàu, đã chạy thẳng đến đây.

Cửa hàng đồ chơi này thực sự rất lớn. Đây là lần đầu tiên Hà Tứ Hải nhìn thấy một cửa hàng đồ chơi lớn như vậy.

Bên trong không chỉ được phân chia theo vùng, theo giới tinh khác nhau, còn phân chia theo từng nhóm tuổi, cực kỳ tinh tế.

Nhưng bọn Đào Tử đâu có quan tâm nhiều như vậy. Bọn chúng chỉ quan tâm xem có đẹp không, chơi có vui không.

"Nhưng bọn con đã có rất nhiều đồ chơi rồi, còn muốn mua nữa sao?" Hà Tứ Hải nói.

Đám trẻ Đào Tử không nói gì, chỉ mở to đôi mắt xinh đẹp, vẻ mặt đáng thương nhìn hắn.

Lưu Vãn Chiếu là người không chịu nổi đầu tiên.

Thế là cô nói giúp bọn chúng: "Hiếm lắm mới ra ngoài chơi một lần, hay là mua cho đám nhóc mỗi đứa một cái đi!"

"Cảm ơn dì, dì thật tốt."

"Chị ơi, em yêu chị nhất."

"Hi hi... Dì thật xinh đẹp."

...

Hay lắm, ba cô bé này lại học được cách nịnh hót rồi đấy.

Cuối cùng Đào Tử chọn máy chụp hình mèo màu hồng.

Tuy chỉ là đồ chơi nhưng có thể chụp được hình. Có tám triệu pixel, thẻ nhớ 32G. Còn có thể kết nối với điện thoại, quan trọng là không đắt, chỉ hơn một trăm thôi.

Điều này khiến Hà Tứ Hải rất ngạc nhiên. Đồ chơi bây giờ đều cao cấp như thế sao? Hơn nữa còn rẻ như vậy nữa.

Còn về Huyên Huyên. Cô bé chọn máy may nhỏ màu màu xanh, trông rất nhỏ, giống như một món đồ chơi nhưng lại may đồ được.

Huyên Huyên nói con bé dùng cái này để giúp mẹ may vá.

Tôn Lạc Dao rất thích may vá. Trước kia, Lưu Vãn Chiếu mở quầy bán mấy món đồ nhỏ đều là do Tôn Lạc Dao làm.

Nếu để bà ấy biết Huyên Huyên nói vậy, chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng.

Về Uyển Uyển, cô bé chọn một chiếc xe cứu thương Warrior. Hà Tứ Hải thấy quen mắt, hình như Đào Tử cũng có một chiếc giống vậy.

Đây là món đồ chơi khá rẻ. Hà Tứ Hải bảo cô bé chọn lại món khác nhưng cô bé cố chấp, chỉ đòi món đó. Cuối cùng Hà Tứ Hải chỉ có thể tùy cô bé.

Mọi người đều chọn xong, sau khi Hà Tứ Hải đã chắc chắn bọn nhóc không đổi ý thì anh trả tiền.

"Anh muốn trả một lần hay chia thành ba lần?" Lúc tính tiền nhân viên thu ngân hỏi Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải thấy lạ: "Đương nhiên là trả một lần rồi? Tại sao phải chia ra ba lần?"

"Bây giờ chúng tôi đang chạy chương trình. Nếu anh thanh toán một hóa đơn lẻ hơn ba trăm nghìn thì có thể đến quầy phục vụ nhận một phiếu cào. Ba món đồ chơi này của anh gần một triệu hai, anh có thể chia làm ba lần thanh toán, như vậy sẽ được ba phiếu cào"

Hà Tứ Hải nghe vậy chợt hiểu ra. Nếu vậy đương nhiên anh sẽ thanh toán ba lần rồi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment