Hà Tứ Hải cầm ba tấm vé nhỏ, cũng không lập tức đến quầy phục vụ để đổi thẻ cào, bởi vì tiếp theo bọn họ khẳng định là còn phải tiêu phí.
Quả nhiên mới đi về phía trước một đoạn, ba đứa nhỏ đã chú ý tới sân trượt băng ở bên cạnh.
Hà Tứ Hải cũng rất kinh ngạc, sân trượt băng vậy mà lại là băng khô, mà không phải là trượt patin, cho nên mang giày trượt mà không phải là giày patin, bên trong đã có không ít bạn nhỏ đang chơi đùa.
Có người trượt giống như là một cơn gió, có người thì xiêu xiêu vẹo vẹo, cảm giác như có thể ngã chổng vó bất cứ lúc nào.
"Oa, đây là cái gì thế?" Đào Tử lần thứ nhất thấy cho nên rất là hiếu kỳ.
"Đây là trượt băng, chị đã từng xem ở trên tivi." Huyên Huyên nói.
"Hi hi... chị đã từng trượt băng nha." Uyển Uyển nói.
Đào Tử và Huyên Huyên lập tức nhìn sang phía nàng.
"Chị trượt lúc nào? Chơi vui không?" Hai người các nàng rất là tò mò.
“Hi hi... Chị chơi cùng với mẹ, ở phố đi bộ, chị trượt ngã ngồi trên đất." Uyển Uyển nói.
( ̄△ ̄;)
Chỉ như này? Thật là ngốc...
Sự chú ý của hai người lại chuyển đến trên sân trượt băng.
"Các em muốn chơi sao?" Lưu Vãn Chiếu ngồi xổm xuống bên cạnh các nàng rồi hỏi.
Ba đứa nhóc đương nhiên là điên cuồng gật đầu, làm sao có khả năng không muốn chơi được, ở tuổi này của các nàng thì cái gì cũng đều muốn thử một chút.
"Đi, chị mang các em đi hỏi một chút." Lưu Vãn Chiếu đứng dậy, mang theo các nàng đi về phía trước, nơi đó có một tấm biển lớn, bên trên có viết mấy chữ lớn Trượt Băng Vạn Thiên.
Phía dưới bảng hiệu thực ra là một cơ cấu huấn luyện trượt tuyết, đương nhiên cũng cung cấp làm trò chơi tạm thời.
Giá cả tương đối đắt, tám mươi một người, hơn nữa chỉ có thời gian hai giờ.
Nhưng mà cũng may một người lớn có thể mang theo một đứa nhỏ, nói cách khác, hai người lớn bọn họ mang theo ba đứa nhỏ, ít nhất phải tốn 240 tệ.
Đại khái là sáng sớm cho nên người tương đối ít, cho nên chỗ bán vé cũng không có người nào, trước mặt mấy người Lưu Vãn Chiếu chỉ có một người mẹ mang theo con trai, là một bé trai không chênh lệch quá nhiều về tuổi với đám nhóc Đào Tử.
"Đắt như vậy sao? Có thể rẻ hơn chút hay không? Lại nói trẻ con cũng không chơi được đến hai giờ?" Đúng lúc này, người mẹ mang theo con bên cạnh bỗng nhiên nói.
"Thật sự xin lỗi, đây là giá thống nhất của chúng tôi, luôn là cái giá này, hoặc là ngài làm tấm thẻ hội viên, như vậy thì sẽ rẻ hơn nhiều." Nhân viên thu phí nói.
"Vậy thẻ hội viên làm như thế nào?" Người mẹ bên cạnh hỏi.
"Có nhiều loại: sáu trăm, một ngàn hai, một ngàn tám, ba ngàn hai..."
"Sáu trăm có thể chơi được mười hai lần, bình quân thì chỉ cần 50 tệ một lần. Tôi kiến nghị ngài nên mua thẻ ba ngàn hai là lời nhất, bình quân chỉ cần ba mươi tệ."
Mẹ của đứa nhỏ:...
Đây không phải cách nói khác của việc bị mắc kẹt trong thị trường sao? Hơn nữa còn phải bỏ ra nhiều tiền hơn.
"Chúng tôi không ở gần đây, lại không thường xuyên đến đây." Mẹ của đứa bé lộ ra vẻ khó xử.
"Vậy thì không còn cách nào rồi, ngài chỉ có thể tính tiền theo lần." Nhân viên cửa hàng cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Người mẹ kia rất hiển nhiên không muốn coi tiền như rác, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của con mình thì lại mềm lòng, bất đắc dĩ nói: "Vậy cho tôi một tấm vé đi."
"Woah ~" Bé trai lập tức cao hứng hoan hô.
Người mẹ kia cũng nở nụ cười.
Đào Tử đứng ở phía sau bọn họ, ngơ ngác mà nhìn hai mẹ con này, chờ nhìn thấy bọn họ rời đi, lúc này mới ngẩng đầu lên, nói với Lưu Vãn Chiếu: "Dì à, cháu không muốn chơi cái này nữa."
Huyên Huyên và Uyển Uyển nghe vậy thì sửng sốt một chút, có chút không rõ tại sao Đào Tử lại bỗng nhiên không chơi nữa.
Đương nhiên Lưu Vãn Chiếu cũng không rõ nàng vì sao đột nhiên lại không muốn chơi nữa.
Nàng kinh ngạc hỏi: "Vì sao, vừa nãy không phải rất muốn chơi sao?"
"Không muốn một chút nào, cháu mới không muốn chơi." Nói xong liền đi kéo tay của Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải nhìn về phía hai mẹ con rời đi, trong lòng như có suy nghĩ, thế nhưng lại không hề nói gì, mà là ôm lấy nàng rồi nói: "Vậy ba dẫn con lên phía trước chơi xoay vòng."
Sau đó lại nói với Lưu Vãn Chiếu: "Em mang theo hai đứa nhóc vào chơi đi."
"Hi hi... Vậy em cũng không chơi nữa, nếu không sẽ lại ngã đau mông." Uyển Uyển ngây ngốc cười nói.
"Vậy em cũng không chơi nữa, đi thôi, chúng ta đi lên phía trước nhìn một chút." Huyên Huyên nói xong lập tức chạy về phía trước.
"Chờ chị với." Uyển Uyển vội vàng đuổi theo.
Đào Tử bị Hà Tứ Hải ôm vào trong ngực lập tức giãy giụa muốn xuống.
Nhìn ba đứa nhóc vui vẻ chạy về phía trước, Lưu Vãn Chiếu có chút kỳ quái hỏi: "Đào Tử là làm sao thế?"
"Đại khái là cảm thấy quá đắt rồi." Hà Tứ Hải nói.
Lưu Vãn Chiếu không nghĩ tới lại là lý do này, đầu tiên là hơi kinh ngạc, tiếp theo nghĩ đến cuộc sống của hai người Hà Tứ Hải trước đó, cũng lập tức hiểu ra.
Nàng cảm thấy vô cùng đau lòng: "Đào Tử thật là hiểu chuyện."
Hà Tứ Hải rất tán thành mà gật gật đầu.
------
Dịch: MBMH Translate