Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 617 - Chương 617: Đào Tử Hiểu Chuyện.(2)

Chương 617: Đào Tử Hiểu Chuyện.(2) Chương 617: Đào Tử Hiểu Chuyện.(2)

"Nhưng mà chúng ta hiện tại cũng không thiếu chút tiền này, hay là cứ nói với nàng đi, để cho các nàng đi vào chơi?" Lưu Vãn Chiếu suy nghĩ một chút rồi lại nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy lại lắc lắc đầu, "Như vậy thực ra cũng tốt, không phải tất cả mọi thứ mình muốn đều có thể có được."

"Không tiến vào chơi, không phải các nàng cũng cảm thấy rất vui vẻ đó sao?" Hà Tứ Hải chỉ chỉ về phía trước.

Ba đứa nhóc đang chen ở trước một chiếc cân điện tử buffet, tò mò nhìn xung quanh.

Không đi sân trượt băng thì cũng rất vui vẻ, Hà Tứ Hải mua quần áo mới cho các nàng, còn dẫn các nàng chơi máy gắp thú, tuy rằng cuối cùng đều không gắp được cái gì cả.

Sau khi đi dạo một vòng, mắt thấy cũng sắp đến thời gian ăn trưa, Lưu Vãn Chiếu không nuốt lời, dẫn các nàng đi ăn bữa tiệc lớn.

Có đến sáu mươi, bảy mươi món ăn, có bay trên trời, bơi trong nước, chạy trên núi, không thiếu gì cả.

Ngoài ra, còn có các loại hoa quả, kem ly, bánh gato nhỏ...

Quả nhiên là bữa tiệc lớn, bữa tiệc siêu cấp lớn, muốn ăn cái gì thì lấy cái đó, khiến cho ba đứa nhỏ vô cùng rất hài lòng.

Bọn nhỏ rất hài lòng, bản thân Lưu Vãn Chiếu cũng rất hài lòng.

Không nói đến chuyện giá cả của tiệc đứng không đắt, trẻ con còn được tính nửa giá.

Chờ ăn trưa xong, Hà Tứ Hải mang theo các nàng đi lên rạp chiếu phim trên tầng sáu.

Lần trước nói dẫn các nàng đi xem Frozen 2 đến giờ vẫn còn chưa đi đây.

Cũng may hiện tại vẫn chưa dừng chiếu, thế nhưng đã qua thời gian dài như vậy, người xem cũng không nhiều, giá vé cũng rẻ.

Tuy rằng buổi trưa đã ăn rất no, thế nhưng Lưu Vãn Chiếu vẫn rất tri kỷ mà mua cho các nàng một phần bỏng ngô.

Xem phim không có bỏng ngô, làm sao có thể gọi là xem phim đây?

Nội dung của Frozen 2 thực ra không cảm giác hay bằng bộ thứ nhất.

Thế nhưng hiệu ứng đặc sắc, cản tượng tinh tế, nhân vật mỹ lệ, vẫn rất có sức hút đối với bọn trẻ, xem đến mức quên cả ăn bỏng ngô.

Chờ sau khi đi ra từ rạp chiếu phim, ba đứa nhóc có vẻ đặc biệt hưng phấn.

Đào Tử lại bắt đầu giấc mộng pháp thuật của nàng, bám vào Huyên Huyên và Uyển Uyển, muốn các nàng dạy ma pháp cho nàng.

Mặc cho các nàng giải thích thế nào, Đào Tử chính là không tin, cứ nhận định là các nàng có ma pháp rất lợi hại.

Chỉ chơi đùa như vậy, Hà Tứ Hải mang theo các nàng đi tới quầy phục vụ.

Bởi vì sắp phải về nhà, Hà Tứ Hải chuẩn bị đổi tất cả phiếu thành thẻ cào.

Vốn tưởng rằng là thẻ cào do chính trung tâm thương mại phát hành, có thể cào ra các thiết bị điện gia dụng hàng ngày gì đó.

Nhưng chờ đến lúc cầm tới tay mới phát hiện thì ra chính là loại vé số từ thiện với gái mười tệ một tấm kia.

Có thể nhận được mười tệ từ trong đống đồ chơi này có thể xem như là gặp may mắn rồi.

Muốn trúng số độc đắc trên căn bản là không có hy vọng.

Thế nhưng miễn phí mà không cần thì phí, Hà Tứ Hải đổi tổng cộng sáu tấm.

Hà Tứ Hải nhận thẻ cào, nhân viên quầy phục vụ tri kỷ mà đưa cho hắn một cái dụng cụ cào thẻ.

Nó khá giống với dụng cụ mở đồ dùng mua sắm trực tuyến, Hà Tứ Hải vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Lưu Vãn Chiếu thấy bên cạnh còn có dụng cụ cào thẻ thì thuận tay cầm một cái, sau đó cũng cạo.

Ba đứa nhóc cũng không hề để ý, sự chú ý đều ở đồ chơi trên tay của mình.

Tiền thưởng cao nhất của loại thẻ cào 10 tệ này chính là 400 ngàn, cách chơi rất đơn giản.

Chỉ cần cạo ra con số giống với con số trúng thưởng, như vậy là có thể nhận được số tiền phía sau của trò chơi.

Trong khu trò chơi có mười dòng số, nói cách khác có mười cơ hội.

Nhưng mà mười cơ hội của Hà Tứ Hải lại không có cái lông gì cả.

Số tiền phía sau đúng là nhìn qua rất mê người, không phải 10 ngàn thì chính là năm ngàn, cao nhất thậm chí là 400 ngàn, nhưng mà con số không giống cho nên không có cái gì cả, uổng công vui mừng.

"Ồ, em trúng được mười tệ." Đúng lúc này, Lưu Vãn Chiếu bên cạnh bỗng vui vẻ nói.

Hà Tứ Hải đến gần xem thử, quả nhiên là trúng được 10 tệ, hơn nữa nàng mới chỉ cạo một nửa.

"Nhìn xem phía dưới còn có gì nữa hay không." Hà Tứ Hải cũng mừng thay cho nàng.

Mười tệ đối với Hà Tứ Hải hiện tại mà nói thì căn bản không đáng quan tâm, thế nhưng trúng thưởng lại làm cho người khác cảm thấy vui vẻ không tên.

Lưu Vãn Chiếu vui mừng nói tiếp: "Ha, lại trúng được hai mươi, tổng cộng ba mươi tệ."

Lưu Vãn Chiếu hưng phấn đến nhảy nhót liên hồi, ba đứa nhóc cũng rất tò mò.

"Chị, chị làm gì mà vui vẻ như vậy, nói ra để cho em vui vẻ một hồi nào." Huyên Huyên hỏi.

"Bởi vì chị trúng thưởng nha." Lưu Vãn Chiếu giơ thẻ cào trong tay lên.

"Trúng thưởng? Là tiền sao?" Huyên Huyên kinh ngạc hỏi.

"Đương nhiên, không nghe chị vừa nói sao? Là ba mươi tệ." Lưu Vãn Chiếu đắc ý nói.

"Các người muốn mã dự thưởng không?” Nhân viên phục vụ đổi thẻ cào cho bọn họ vừa nãy hỏi.

"Ồ, còn có thể đổi nữa sao?" Lưu Vãn Chiếu hơi kinh ngạc.

"Số tiền nhỏ thì có thể, mặt khác tôi không phải là nhân viên ở đây, tôi bán xổ số."

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy có chút bừng tỉnh.

Nếu đã như vậy, Lưu Vãn Chiếu trực tiếp đổi qua.

"Em cũng phải trúng thưởng, em cũng phải trúng thưởng." Đứa nhóc tham tài Huyên Huyên thấy thế lập tức ồn ào cũng muốn chơi.

Hà Tứ Hải thấy vậy thì trực tiếp cho các nàng một người một tấm, một tấm còn lại cho Lưu Vãn Chiếu.

Nhưng mà chỉ có hai cái dụng cụ cào thẻ, đầu tiên bị Huyên Huyên đoạt đi, một cái khác thì Lưu Vãn Chiếu đang dùng.

Cho nên Đào Tử và Uyển Uyển cầm lấy thẻ cào, tiến đến trước mặt Huyên Huyên, nhìn nàng cạo trước.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment