Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 636 - Chương 636: Mộng Đẹp.

Chương 636: Mộng Đẹp. Chương 636: Mộng Đẹp.

Ngẫm lại dù sao rời nhà đã nhiều năm như vậy, cũng đã là người hơn 40 tuổi rồi.

Thế nhưng bà cho dù tỉnh lại, cũng biết đó chính là con trai của bà.

Ở trong mơ, bà đang ngồi ở trong cửa hàng nhặt rau, con trai đi vào từ cửa, ngồi xổm ở bên cạnh nhìn bà nhặt rau.

Sau đó nó đi loanh quanh sau lưng bà, còn nói điều gì đó với bà, bà sau khi tỉnh lại đều đã quên, thực sự là đáng tiếc.

Nhưng mà con trai ở bên ngoài hình như sống không được tốt lắm, rất bẩn, nghĩ tới đây, trong lòng dì Ngô lại cảm thấy khó chịu.

Bà cầm vài củ khoai tây cắt rửa sạch sẽ, sẽ đem thịt cắt thành từng khối, dùng tương liệu ướp muối một cái, như vậy đợi lát nữa là có thể trực tiếp kho.

Đáng tiếc, nếu như con trai thật sự trở về thì thật tốt.

Như vậy liền có thể ăn được món thịt ba chỉ kho khoai tây hắn thích.

......

"Tứ Hải, tối hôm nay các cậu không cần làm cơm tối, đều nhà tôi ăn cơm đi." Tôn Nhạc Dao từ trong thang máy đi ra, chào hỏi Hà Tứ Hải đang chuẩn bị ra cửa, thế là lập tức chào hỏi.

"Ha ha, cái kia như thế nào không biết xấu hổ, thường xuyên tới nhà các cô ăn ké chứ." Hà Tứ Hải cười ha hả.

"Cũng không phải người ngoài, cậu xem, tôi đã mua gì này?" Tôn Nhạc Dao nhấc túi nilon trong tay lên, hào hứng nói.

"Một túi đồ lớn như vậy, ồ, tại sao cô mua nhiều thanh tre như vậy?" Hà Tứ Hải ngạc nhiên hỏi.

"Buổi tối tôi chuẩn bị làm liên hoan đồ nướng, tôi cũng đã nói với chị Chu rồi, buổi tối bọn họ cũng tới đây." Tôn Nhạc Dao mỉm cười nói.

"Ồ, được, vậy đến lúc đó quấy rầy rồi."

Hà Tứ Hải có hơi khó hiểu, cô tại sao bỗng nhiên hào hứng làm liên hoan đồ nướng làm gì chứ.

Như đoán được suy nghĩ trong lòng của Hà Tứ Hải, Tôn Nhạc Dao chủ động nói: "Cậu tối hôm qua không phải là mang Huyên Huyên đi ăn đồ nướng sao?"

Hà Tứ Hải nghe vậy gật đầu, "Chúng tôi lúc trở lại cũng có chút đói bụng, vừa vặn đi ngang qua quầy nướng, liền ăn chút."

"Huyên Huyên nhưng vui vẻ, tối hôm qua vừa về đến, liền líu la líu ríu nói với tôi chuyện này, vậy nên tối nay chúng tôi tổ chức liên hoan đồ nước, để cho bọn nhỏ vui vẻ."

Hóa ra là như vậy, Hà Tứ Hải coi như đã hiểu.

"Hơn nữa, cậu nếu như muốn ăn đồ nướng, liền nói với tôi, chúng tôi làm cho các cậu, tốt nhất không nên ăn ở bên ngoài. Tôi cũng không biết nguyên liệu và dầu dùng bên ngoài có tốt hay không, trong nhà mình làm ăn được mới yên tâm ..." Tôn Nhạc Dao lại nói rất nhiều.

Sau đó phản ứng lại, hơi ngượng ngùng mà nói: "Tứ Hải, cậu đừng để trong lòng, tôi không phải trách cứ cậu mang Huyên Huyên đi ăn đồ nướng, chẳng qua là cảm thấy ở bên ngoài không tốt bằng ở nhà."

"Sẽ không, dì Tôn, tôi biết dì là vì tốt cho chúng tôi, vậy tối hôm nay, liền quấy rầy các dì rồi." Hà Tứ Hải nói.

Hắn nói chính là lời nói thật lòng, cũng không hề trách cứ Tôn Nhạc Dao phiền phức, trái lại từ trong giọng nói hờ hững của dì ấy, cảm nhận được hơi ấm của gia đình.

Hắn nghĩ tới Lưu Tiểu Quyên đã qua đời, với hắn cũng đã nói những lời tương tự, luôn cảm thấy đồ ăn bên ngoài không vệ sinh.

"Đúng rồi, tối hôm qua Huyên Huyên mang về đóa hoa kia vẫn còn chứ?" Hà Tứ Hải chợt nhớ tới việc này đến, vội vàng hỏi.

"Đương nhiên con, con bé sau khi trở về, hưng phấn nói muốn tặng cho tôi, nha đầu ngốc này." Khóe miệng Tôn Nhạc Dao nhếch lên một nụ cười.

"Cái này ..." Hà Tứ Hải tối hôm qua cũng không hề để ý, không nghĩ tới Huyên Huyên đem hoa đưa cho Tôn Nhạc Dao.

Ý nghĩa của hoa Bỉ Ngạn không được tốt cho lắm.

"Hoa Bỉ Ngạn ma?" Tôn Nhạc Dao nói.

"Dì biết à?"

"Đương nhiên biết rồi, tôi trước đây đã vẽ một bức tranh về hoa Bỉ Ngạn Hoa, cho nên tôi mới nói Huyên Huyên là tiểu nha đầu ngốc, làm gì có ai lại đi tặng hoa Bỉ Ngạn chứ?" Tôn Nhạc Dao nói.

"Huyên Huyên con bé không biết, dì Tôn cũng đừng để bụng." Hà Tứ Hải vội vàng an ủi.

"Không sao, từ khi hiểu rõ hơn, trái lại cũng không quá để ý rồi."

"Vậy dì Tôn, dì có thể đem hoa cho tôi mượn dùng một chút được không." Hà Tứ Hải nói.

"Đương nhiên có thể, cậu đi theo tôi."

Tôn Nhạc Dao lúc này mới nhớ tới, bọn họ vẫn còn đứng ở cửa thang máy, vội vàng đi tới cửa mở cửa nhà mình ra.

Tuy rằng con gái đưa là một đóa hoa Bỉ Ngạn, thế nhưng Tôn Nhạc Dao vẫn là rất vui vẻ mà đem nó nuôi dưỡng ở trong bình hoa.

Nhưng mà dù sao thời gian hái xuống cũng không ngắn, nhìn lên có chút uể oải, mất đi màu sắc tươi sáng ban đầu.

"Cậu có việc thì lấy đi, đoán chừng qua ngày hôm nay cũng sẽ chết."

Tôn Nhạc Dao từ trong bình hoa trực tiếp rút ra đưa cho Hà Tứ Hải, trên cuống hoa còn có những giọt nước.

Hà Tứ Hải đưa tay đón lấy, truyền Thần lực vào, trong nháy mắt đóa hoa bỉ ngạn vốn dĩ mất đi hào quang trở nên diễm lệ lên, đỏ thẫm như máu, giống như một ngọn lửa đang bùng cháy.

Tôn Nhạc Dao trong mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc, rất nhanh cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

"Dì Tôn, vậy tôi xin phép đi trước."

"Đi, đi." Tôn Nhạc Dao phất tay một cái nói.

Sau đó nhớ tới gì đó hỏi: "Buổi chiều có muốn tôi giúp đón Đào Tử không?"

"Đương nhiên, làm phiền dì Tôn rồi." Hà Tứ Hải hơi ngượng ngùng mà nói.

"Đã nói rồi mà, đều là người một nhà, phiền gì chứ, lại nói cũng là thuận tiện."

Hà Tứ Hải nghe vậy, chỉ là lộ ra nụ cười cảm kích, sau đó cũng không khách khí thêm, xoay người đi ra.

Sớm một chút đem chuyện quỷ dị giải quyết, nói không chắc còn có thể tự mình đi đón Đào Tử tan học.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment