Con đường Hoàng Tuyền màu vàng đơn điệu ban đầu cũng đầy những bông hoa bỉ ngạn đang nở.
Đường Hoàng Tuyền giống như là một đoạn đường bình thường xuyên qua phố hoa Bỉ Ngạn, rất đẹp, rất lãng mạn.
Huyên Huyên đi hết một đoạn đường, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều, một tay cầm đèn Dẫn Hồn, một tay cầm một đóa hoa Bỉ Ngạn, nhảy tung tăng.
Sau đó bọn họ về tới Nhân Gian, là lần đầu tiên từ âm phủ về Nhân Gian ở bên sông Hoàn Thành.
Từ nơi này trở về vịnh ngự thủy, vẫn còn một khoảng cách nữa.
Nhưng mà cũng không xa lắm, đó cũng là lý do Hà Tứ Hải không gọi Uyển Uyển đến đay, chỉ cần ở trong thành phố Hợp Châu, trở lại đều rất thuận tiện.
Nhưng mà bây giờ đã sắp hai giờ khuya, bên lề đường hoàn thành dĩ nhiên đèn đuốc sáng choang, từng hàng đỏ lều bên trong tràn đầy tiếng huyên náo, từ xa liền có thể ngửi thấy được mùi thơm.
Huyên Huyên tò mò chạy tới, nhà này ngó ngó, nhà kia ngó ngó, thỉnh thoảng giật giật cái mũi nhỏ.
"Muốn ăn không?" Hà Tứ Hải hỏi.
Huyên Huyên lập tức gật đầu.
"Vậy chúng ta đi ăn chút gì đi." Hắn cũng đói bụng.
"Em muốn ăn thịt xiên, em muốn ăn thịt xiên ..." Huyên Huyên lập tức hưng phấn nói.
"Biết rồi, đi thôi." Hà Tứ Hải tìm một quầy thịt nướng đi vào.
Buổi tối mùa đông, có thể ăn một bữa quay nướng nóng hầm hập, vậy cũng thực sự là tuyệt vời.
Mặc dù chủ quầy hiếu kỳ đã trễ thế như vậy còn mang theo đứa bé, nhưng cũng không hề hỏi nhiều.
Hà Tứ Hải gọi đồ uống nóng cho Huyên Huyên, vừa uống vừa ăn thịt nước, cô cảm thấy chuyến đi này rất đáng giá.
Đợi đến khi Hà Tứ Hải ăn xong miệng đầy nước mỡ, Huyên Huyên lúc về đến nhà bụng căng đầy, đã hơn 3h rồi.
Huyên Huyên quyết định trở về ngủ bù.
Hà Tứ Hải đương nhiên cũng trở về nhà mình.
Đào Tử buổi tối do Lưu Vãn Chiếu chăm sóc.
Vì sợ đánh thức bọn họ, Hà Tứ Hải không mở cửa mà đi, trực tiếp là biến thành quỷ xuyên tường đi vào trong nhà, sau đó mới một lần nữa làm người.
Liếc mắt nhìn ánh đèn yếu ớt trong phòng, Hà Tứ Hải cũng không hề lập tức đi vào.
Mà là rót cho mình một ly nước, ở trên ghế sa lon ngồi xuống.
Chuyến đi đến Tấn Trung lần này, thu hoạch có thể nói không nhỏ.
Hà Tứ Hải đưa tay sờ vết thương trên trán.
Ngay cả Chúng sinh cũng đế cho hắn lợi dụng nó, có thể thấy được lai lịch không nhỏ.
Nhưng mà ngẫm lại, để có thể có được một mảnh Thần Quốc lớn như vậy, cho dù sau khi chết, đều có thể duy trì Thần Quốc bất diệt, khi còn sống khẳng định cũng là một vị có thần lực rất là mạnh.
Nhưng là cụ thể có năng lực gì, Hà Tứ Hải phải tự mình chậm rãi tìm hiểu.
Nghĩ tới đây, giơ chén lên vừa mới chuẩn bị uống một hớp, khóe mắt bỗng nhiên thoáng thấy một bóng người đứng bên cạnh sô pha đang mờ mịt nhìn hắn, làm hắn sợ hết hồn, nước trong ly cũng đổ ra ngoài.
"Ai, đêm hôm khuya khoắt không ngủ, dậy làm gì? Hù chết người mất." Hà Tứ Hải bất đắc dĩ nói.
Không có bị quỷ hù, ngược lại là bị người dọa sợ.
Đứa nhỏ yên lặng đứng ở cạnh ghế salon, không phải Đào Tử thì còn có thể là ai.
"Ba ba, ba đã về rồi." Đào Tử còn buồn ngủ hỏi.
"Ba mới vừa trở về, con không cố gắng ngủ đi? Bắt đầu làm gì vậy?" Hà Tứ Hải đứng dậy đem cô ôm lấy.
"Con nằm mơ, mơ thấy ba với chị Huyên Huyên đi ăn đồ ngon mà không mang theo con, rất tức giận, sau đó liền tỉnh … Con muốn nhìn một chút xem ba có trở về không, lập tức liền nhìn thấy ba ba ..."
Hà Tứ Hải : -_-||
Này cũng được à?
"Mua thức ăn đi, mua thức ăn đi ..."
Mỗi buổi trưa, đều có người bán rau đi ngang qua Đặng gia doanh tử.
Một chiếc xe ba bánh màu đỏ, chủ yếu bán là thịt heo với một ít rau om, có rất ít rau dưa, dù sao bạn không cần hi vọng quả cà củ cải những này ở nông thôn có lượng tiêu thụ gì, dù sao hầu như nhà nhà đều trồng.
"Bán rau, chờ một chút ..." Dì Ngô đang trong cửa hàng, liền la lớn khi nghe thấy, nghe thấy tiếng trước khi ra ngoài.
Khi ra khỏi nhà, mới phát hiện người bán rau vẫn chưa đi đi, đã có những thôn dân khác đang vây ở chỗ đó mua thức ăn.
Dì Ngô vội vàng đi tới.
"Quế Phượng, sớm như vậy?"
"Gia Mai, lão Đặng nhà cô thân thể khá hơn chút nào không?"
"Kim Hoa, còn món rau cô mua lần trước thì sao?"
...
Dì Ngô đi tới cười ha hả cùng với mọi người chào hỏi.
"Dì Ngô, hôm nay có chuyện gì vui à? Nhìn dì rất vui vẻ." Người phụ nữ tên là Kim Hoa nói.
"Đúng vậy, nhìn dáng vẻ tươi cười rạng rỡ của dì Ngô, nhất định là chú Đặng đã quay về rồi." Quế Phượng ở bên cạnh tiếp lời nói.
"Không thể nào, không thể nào, Đại thành lúc này làm sao sẽ trở về chứ, ít nhất còn phải hai tháng nữa mới đến lễ hội mùa xuân." Dì Ngô liên tục xua tay.
Sau đó bà nhờ người bán rau cắt một cân thịt ba chỉ cho bà, bà chuẩn bị làm món thịt ba chỉ kho khoai tây, đây là món bà nấu ngon nhất, bởi vì trước đây con trai của bà rất thích ăn.
"Vậy thì chuyện gì khiến dì Ngô vui vẻ?" Gia Mai hỏi.
Phụ nữ nông thôn là như vậy, ngày thường không có chuyện gì, ngoại trừ chơi mạt chược, chính là chuyện nhà, gặp phải một chút việc nhỏ đều phải dò nghe.
"Tối hôm qua mơ thấy điều tốt." Dì Ngô cũng không gạt, cười ha hả nói.
Sau đó mang theo đồ của mình quay về tiệm tạp hóa.
"Các cô nói xem dì Ngô nằm mơ cái gì chứ?"
"Đối với dì Ngô mà nói, giấc mơ đẹp nhất chắc chắn chính là lại mơ thấy con trai của dì ấy." Quế Phượng nói ra, đều là cùng người trong thôn, biết gốc biết rễ.
"Các cô nói, con trai dì Ngô thẩm con trai hắn đã đi nhiều năm như vậy, sẽ không lại quay trở về chứ?"
"Tôi xem treo, phải quay về sớm sẽ trở lại rồi."
"Ai, dì Ngô cũng thực sự là..."
"Được rồi, không nói nữa, dì Ngô nghe được sẽ buồn đấy."
Các cô đoán được không sai, tối hôm qua dì Ngô xác thực lại mơ thấy con trai.
Từ sau khi con trai mất tích mấy năm trước, bà vẫn thường xuyên nằm tới, nhưng mà theo thời gian trôi đi, thêm tuổi tác lại lớn, ký ức trở nên bắt đầu mơ hồ, cũng rất ít khi nằm mơ gặp được con trai.
Cho dù mỗi lần mơ tới, đều là một bóng người mơ hồ, hoặc là dáng dấp của người khác, được bà ấy coi như là con trai, trong mộng không biết, tỉnh lại mới phản ứng được.
Nhưng mà tối hôm qua không giống nhau, tối hôm qua bóng dáng của con trai rất rõ ràng, nhưng trông có vẻ già dặn hơn một, lớn tuổi một ít.
------
Dịch: MBMH Translate