Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 634 - Chương 634: Hoa Bỉ Ngạn.

Chương 634: Hoa Bỉ Ngạn. Chương 634: Hoa Bỉ Ngạn.

Trong giấc mộng, Tôn Nhạc Dao cảm giác bên người bỗng nhiên giật giật.

Tôn Nhạc Dao theo bản năng mà mở mắt ra, sợ con gái lại đá chăn.

Trên thực tế, Hà Tứ Hải đã nói với cô, mặc quần áo m Dương thì không cần lo lắng vấn đề nóng lạnh, thế nhưng cô vẫn là không quá yên tâm.

Quay đầu nhìn sang phía bên người, chỉ thấy con gái dụi mắt ngồi dậy.

"Con muốn đi nhà vệ sinh à?" Tôn Nhạc Dao đi theo hỏi.

Huyên Huyên lắc đầu, vẫn như cũ mơ mơ màng màng thầm nói: "Ông chủ đang gọi con."

"Này cũng mấy ... , vậy con đi đi." Tôn Nhạc Dao nuốt nửa lời sau xuống, sau đó nói.

"Ừm, tạm biệt mẹ." Huyên Huyên từ trên giường nhảy xuống, người hơi chút thanh tỉnh một ít.

"Mẹ đợi con về, về sớm một chút." Tôn Nhạc Dao đi tới, đem cô ôm vào trong lòng, hôn lên trán cô một cái.

"Ừm, mẹ ngủ trước đi, con rất nhanh sẽ trở về." Huyên Huyên ngoan ngoãn nói.

Sau đó thoát ra khỏi vòng tay của bà, lắc lắc tay nhỏ, biến mất ở trước mặt bà.

Tôn Nhạc Dao liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức nhỏ bên cạnh, đã hơn một giờ khuya rồi.

Nghĩ đến Hà Tứ Hải lúc này còn đang ở bên ngoài xử lý chuyện, cũng thật là cực khổ.

Về phần Uyển Uyển nửa đêm bị gọi đi, bà hiện tại đã quen, cũng không có cảm xúc như trước kia nữa.

Thế là một lần nữa nằm lại trên giường, lẳng lặng mà chờ đợi con gái trở về.

......

"..." Huyên Huyên đứng ở bên sông Vong Xuyên Hà, ngáp một cái to, bộ dáng lim dim vẫn chưa tỉnh ngủ.

"Đang ngủ à? Đột nhiên gọi em dậy, thực sự là xin lỗi." Hà Tứ Hải đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của cô nói.

Huyên Huyên giơ tay nhỏ, như là nói, không cần khách khí.

Đúng lúc này, bầu trời bỗng nhiên nổ một tiếng sấm, trong nháy mắt làm cho cô tỉnh lại.

Cô vèo một cái trốn ở phía sau Hà Tứ Hải, sau đó nhìn lên bầu trời.

Chỉ thấy một con rắn màu bạc lóe lên trên bầu trời âm phủ, sau đó những tia sáng đầy màu sắc lóe lên trong khoảng không, giống như là Cực Quang, từng đạo màn ánh sáng từ vòm trời trút xuống, hình thành cảnh tượng tuyệt vời.

"Đừng sợ." Hà Tứ Hải vòng tay qua vai cô an ủi.

Huyên Huyên gật đầu, có ông chủ ở đây, cô đương nhiên không sợ.

"Đây là cái gì ạ?" Cô tò mò hỏi.

" m phủ đang mở rộng." Hà Tứ Hải nói.

"Mở rộng?" Huyên Huyên ngẩng đầu lên có phần khó hiểu nhìn hắn.

"Hay là nói đang lớn lên."

"Lớn lên, đã rất lớn nha." Huyên Huyên kinh ngạc mở miệng.

"Sẽ còn lớn hơn nữa, được rồi, chúng ta trở về thôi." Hà Tứ Hải nói.

"Được." Huyên Huyên nghe vậy, lập tức một tay cầm đèn Dẫn Hồn, một tay khác cầm tay Hà Tứ Hải chuẩn bị trở về Nhân Gian.

Nhưng là vừa đi được hai bước, cô liền kinh ngạc thốt lên.

Bởi vì vốn dĩ đá quái thạch lởm chởm bên bờ sông Vong Xuyên không biết từ lúc nào đã nhổ chồi xanh, nhìn thoáng qua đã có màu xanh lục.

Nhưng bọn họ còn chưa nhìn kỹ, thì những chồi xanh này đã nhanh chóng vươn lên.

Huyên Huyên bị dọa sợ hết hồn, nhanh chóng xoay người lại ôm lấy chân Hà Tứ Hải.

"Được rồi, không có gì phải sợ." Hà Tứ Hải có phần dở khóc dở cười nói.

Trong âm phủ này, là sân nhà của bọn họ, sẽ không có thứ gì có thể làm tổn thương bọn họ mà không có lý do.

Đúng lúc này, những chồi xanh kia nhanh chóng vươn cao và ra lá, lấy tốc độ sinh trưởng mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Thế nhưng rất nhanh những chiếc lá bắt đầu rụng khỏi thân rễ, sau đó một bông hoa màu đỏ rực bắt đầu nở, đỏ tươi xán lán như máu.

"Đây là hòa gì? Thật là đẹp." Huyên Huyên tò mò hỏi.

"Đây là hoa Bỉ Ngạn." Hà Tứ Hải nhìn về phía trước, toàn bộ hai bên bờ sông Vong Xuyên đã trải rộng màu đỏ hoa Bỉ Ngạn.

"Hoa Bỉ Ngạn?"

"Đúng, hoa Bỉ Ngạn, hoa nở không gặp lá, lá ra không gặp hoa, hoa lá không gặp nhau, miễn cưỡng đối với sai."

Bởi vì quan hệ tiếp dẫn người, Hà Tứ Hải tự nhiên tuần tra rất nhiều ghi chép liên quan với âm phủ, rất nhiều ghi chép đều đề cập đến hoa bỉ ngạn này.

Nhưng sau khi hắn đi đến âm phủ, cũng chưa từng nhìn thấy, còn tưởng rằng chỉ là thế nhân bịa đặt đi ra ngoài.

Bây giờ nhìn lại cũng không phải, lúc trước chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra ở âm phủ, dẫn đến toàn bộ pháp tắc âm phủ thiếu hụt, đương nhiên đây cũng chỉ là suy đoán của Hà Tứ Hải, nhưng mà rất có khả năng.

Huyên Huyên nghe không hiểu Hà Tứ Hải đang nói cái gì, trên khuôn mặt nhỏ nhắn một mảnh mờ mịt.

Hà Tứ Hải cũng không giải thích thêm, lôi kéo cô tiếp tục đi về phía trước.

Khi đi qua hoa Bỉ Ngạn Hoa, Huyên Huyên không nhịn được hỏi: "Ông chủ, em có thể hái một đóa không?"

"Đương nhiên." Hà Tứ Hải gật đầu đồng ý.

Có người nói hương hoa Bỉ Ngạn Hoa có ma lực, có thể khơi gợi ký ức khi còn sống của người chết.

Nhưng đối với người chết bây giờ mà nói, này thật giống như là không có tác dụng gì ...

Chờ đã.

Hà Tứ Hải nghĩ tới sự ngu dại quỷ.

Có đèn dẫn hồn của Huyên Huyên chỉ dẫn, hai người đi về dọc theo còn đường Hoàng Tuyền.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment