Sau đó không chút do dự giơ cây búa gỗ trên tay lên, đập về phía những tượng đá này.
Tượng đá đồng loạt há miệng ra, phát ra một tiếng cười quái dị. Nó khiến người ta nghe được cảm thấy sởn cả tóc gáy, một loại sợ hãi nảy sinh từ tận đáy lòng.
Sau đó, một luồng gió âm thổi ra khỏi miệng họ, xung quanh cây cỏ gạch đá bị gió âm cuốn qua, chúng ngay lập tức mục nát và phong hoá như thể bị năm tháng xâm chiếm, cuối cùng tan biến không còn một chút dấu vết dưới gió âm.
Hà Tứ Hải kinh hãi, cổ động Thần lực chống đối, thế nhưng Thần lực ở dưới gió âm, cũng chịu sự tập kích của năm tháng, nhanh chóng trôi qua.
Hà Tứ Hải biết tiếp tục như vậy không phải biện pháp, trong lòng hơi động, sổ sách ở trước mắt hắn trải ra, hình thành một kết giới khổng lồ trước mặt Hà Tứ Hải để chống lại gió âm.
Gió âm u ám thổi tới sổ bản ngay lập tức biến mất không thấy tâm hơi, giống như chẳng có gì xảy ra, Hà Tứ Hải không khỏi thở dài nhẹ nhõm.
Lúc này, những sợi xích đổ từ bên trong sổ sách mà tuôn ra, theo sổ sách tiến hóa, nếu như nói lúc trước sợi xích màu đen trào ra như là một con suối nước, như vậy hiện tại chính là đổ xuống ra là sóng lớn, cuốn qua tất cả xung quanh.
Chúng nó cấp tốc quấn quanh bức tượng đá, trên trụ Đồ Đằng, trên các tòa nhà chung quanh, dung nham trên mặt đất, hình thành một mạng lưới khổng lồ liên tục kéo dài xung quanh, in dấu ấn của nó.
Không giống như hai lần trước, lần này cũng không hề có vị thần nào đến ngăn cản hành vi của hắn.
Thậm chí Cự Nhãn bầu trời, vẫn như trước nhìn chăm chú mặt đất, vẫn như trước tràn đầy bạo ngược với tàn nhẫn, không chút nào phản ứng.
Vậy thì thật kỳ quái?
"Bởi vì đây là một Thần Quốc đã thất lạc." Đúng lúc này, Hà Tứ Hải đưa tay nghe được một giọng nói.
Hà Tứ Hải giật mình, vội vàng quay người lại, nhìn thấy thấy "Chúng sinh" đứng sau lưng mình, không khỏi thở một hơi.
"Thần Quốc thất lạc?" Hà Tứ Hải tò mò hỏi.
Chúng sinh gật đầu, liền trong giây lát này, hình dạng của bọn họ chí ít đã thay đổi mấy chục lần.
"Các vị thần ở đây từ lâu đã sa ngã, chỉ còn dư lại các quy tắc vẫn còn vận hành một cách máy móc, nhưng các quy tắc cũng đã bị ô nhiễm bởi niềm tin, cho nên thế giới mới bị phá vỡ và méo mó như vậy đã xuất hiện ..."
Khi bọn họ nói chuyện, toàn bộ thế giới đều bị bao phủ với những sợi xích màu đỏ, bao gồm con mắt to lớn bầu trời kia, cũng bị từng tầng từng tầng lưới gói lại, nhìn qua như là không được nghỉ ngơi tốt, tràn ngập tơ máu.
Toàn bộ thế giới bắt đầu khôi phục, Hà Tứ Hải bắt đầu cho rằng là thời gian đang bị ép để tua nhanh đi, kỳ thực không phải.
Nói chính xác, là thời gian bắt đầu chảy ngược, thế giới bị hủy diệt khôi phục lại hình dáng trước đây.
Chúng sinh bỗng nhiên đưa tay, con mắt khổng lồ trên không trung bắt đầu cấp tốc thu nhỏ lại, cuối cùng rơi xuống trong lòng bàn tay của hắn, biến thành Thạch Nhãn hình thù thô ráp.
"Đây là anh xứng đáng nhận được." Chúng sinh đem nó đưa tới trước mắt Hà Tứ Hải.
Giọng nói của chúng sinh vang lên bên tai Hà Tứ Hải, đầu tiên là một ông già, sau đó là giọng một người phụ nữ mảnh mai, cuối cùng lại biến thành giọng ngây thơ của một đứa trẻ.
Ngoài hình dạng, âm thanh, thậm chí là chiều cao không lúc nào không thay đổi.
"Cho tôi?" Hà Tứ Hải cũng không nghĩ nhiều, đưa tay tiếp nhận.
Khi viên Thạch Nhãn rơi xuống lòng bàn tay hắn, mi tâm của hắn bỗng nhiên đau nhức, Hà Tứ Hải không nhịn được kinh hô một tiếng.
Nhưng sát theo đó một luồng mát lạnh bùng nổ lên từ trán hắn, giống như là tiết trời đầu hạ uống một hớp lớn nước đá, mát đến thần kinh đều đau nhức.
Nhưng sau khi đau nhức qua đi, cả người từ trong tới ngoài, cảm giác vô cùng sảng khoái.
Hà Tứ Hải hơi nghi hoặc một chút mà thả tay che trán ra, sau đó hắn cảm giác được toàn bộ thế giới ở trước mắt hắn trở nên vô cùng rõ ràng.
Hắn có thể nhìn thấy những đường đen trên những sợi xích trên bầu trời mà hắn trước đây chưa bao giờ chú ý tớ.
Hắn có thể nhìn thấy được một nguồn sức mạnh ràng buộc dung nham cuồng bạo dưới mặt đất.
Hắn có thể nhìn thấy những chiếc lông trên đuôi của một con chim đang bay cách xa hàng nghìn dặm.
Hắn có thể nhìn thấy thế giới này khắp nơi tràn ngập sương mù xám xịt.
...
Sau đó hắn bỗng nhiên cảm thấy trán đau nhói, tất cả cảnh tượng đều biến mất.
Đau nhức tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, Hà Tứ Hải rất nhanh đã khôi phục lại như cũ.
"Đây là cái gì?" Hà Tứ Hải cau mày hỏi.
Vừa nãy hắn cảm thấy giữa hai lông mày như có thêm một con mắt, mà hiện tại trên trán chỉ còn lại một vết sẹo, thế nhưng Hà Tứ Hải biết, nó vẫn còn ở trên trán, chỉ là nhắm lại mà thôi.
"Cái này là con mắt của thực tại, có nó, anh sẽ không còn bị mê hoặc bởi những ảo ảnh, và hiểu được con người thật của mình." Chúng sinh nói.
"Là con mắt thứ ba của Dương Tiễn trong truyền thuyết sao?" Hà Tứ Hải lập tức nghĩ tới Nhị Lang Thần.
Thế nhưng chúng sinh cũng không trả lời vấn đề này, mà là nói: "Con mắt này thuộc về một vị thần tên là 瞯, ở thời đại mà ông ấy tồn tại, con người trời sinh đã có ba con mắt, bọn họ lấy mắt vì Đồ đằng, cho rằng con mắt sinh ra vạn vật, nếu như không có con mắt, vạn vật không còn ..."
Theo những gì chúng sinh nói, cảnh vật chung quanh bắt đầu thay đổi, sau đó bọn họ lại xuất hiện ở bên cạnh sông Vong Xuyên.
Hà Tứ Hải cũng không quan tâm, đây cũng không phải là lần đầu tiên, đã quen với điều đó.
"Sử dụng nó cho tốt." Chúng sinh nói xong câu nói cuối cùng này, thì biến mất ở trước mặt Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải ngẩng đầu nhìn lên bầu trời âm phủ, bầu trời sấm vang chớp giật, Lôi Long đan dệt, giống như toàn bộ âm phủ đều đang rung chuyển.
Hắn biết, m Phủ càng ngày càng lớn mạnh, trở nên càng thêm hoàn thiện.
Hà Tứ Hải cũng không có đi tìm hiểu thực hư, hiện tại hắn đang nghĩ cách quay lại.
Mỗi lần đều bị bỏ ở bờ sông, thật là phiền.
------
Dịch: MBMH Translate