Ví dụ như về tám đời trước mà hắn nhắc đến trước đây là chỉ tám chữ đầu trên tên của hắn, mỗi chứ là tên của một vị tổ tiên của hắn, tính ra thì Mông mới là tên của hắn.
Mà người tên Tạp chính là tổ tiên đầu tiên của hắn, cũng chính là một người Nguyên.
Còn về việc người Nguyên từ đâu mà đến thì hắn cũng không biết.
Nhưng khi Hà Tứ Hải hỏi hắn về con mắt khổng lồ trên trời, hắn lập tức tỏ vẻ quái lạ, hắn nghĩ không biết Hà Tứ Hải có bị điên hay không, bởi vì trên đầu rõ ràng là mặt trời rực rỡ mà.
Hai người trò chuyện suốt cả quãng đường, cuối cùng đến trước một thành trì to lớn.
Trên tường thành có vẽ hình con mắt khổng lồ, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể quan sát được người ra vào thành.
Bên dưới con mắt có mấy văn tự hình xoắn ốc, Hà Tứ Hải không nhìn ra chúng, nhưng nghĩ đây có lẽ là mấy chữ thành Vong Ưu mà Mông nhắc đến.
Hình dáng của cả tòa thành rất khác với hình dáng của các tòa thành trong lịch sử, hầu hết các công trình đều được xây theo hình tròn, người đi đường không những có trang phục khác nhau, mà tướng mạo cũng rất khác.
Có người mặc trang phục giống Mông, cũng có người mặc áo bào rộng lớn, còn có người mặc đồ da thú.
Có người thân hình vạm vỡ cao tới ba mét, cũng có người thấp bé cao chưa tới một mét, có người tay dài quá đầu gối, thân hình quái dị như khỉ, cũng có người có đồng tử hệt như loài rắn....
Có vẻ như tòa thành này là nơi tập hợp những người không cùng thời đại, không cùng chủng tộc sống với nhau.
Người đi lại trong thành rất có trật tự, tuân thủ nguyên tắc, rất ít khi xảy ra xung đột.
Tòa thành này không có ai quản lý, nhưng lại có thần.
Một cột đá totem to lớn đứng ngay giữa trung tâm tòa thành.
Trên cột đá được được khắc những con mắt đủ loại, cứ như đang nhìn chằm chằm vào người đi lại qua đó từ mọi góc độ.
Mà phía dưới xung quanh cột đá có một vòng tròn tượng đá đang ngồi xếp bằng, giống hệt với những tượng đá Hà Tứ Hải trông thấy trong hầm mỏ, nhếch miệng, nở nụ cười nham hiểm nhìn chằm chằm về phía trước.
Mà mỗi người đi ngang qua bọn họ đều sẽ kính cẩn cúi đầu, hành lễ trước tượng đá.
Hà Tứ Hải đi dạo quanh tòa thành cũng chẳng có ai làm phiền hắn, hắn trông thấy đủ loại kiến trúc, người và vật kỳ lạ...
Hà Tứ Hải không có những kiến thức sâu rộng về lịch sử, nên không phân biệt được bọn họ đến từ thời đại nào, là dân tộc, chủng tộc nào.
Nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc giao tiếp của hắn với họ, có người rất nhiệt tình hào sảng giống Mông, nhưng cũng có người vô cùng lạnh nhạt, thờ ơ, phớt lờ sự tồn tại của Hà Tứ Hải.
Nhưng những người này không khác người bình thường là mấy, bọn họ cũng bận rộn, tán gẫu đủ thứ về chuyện nhà cửa, nhưng trông có vẻ rất thoải mái, không có chút lo lắng nào.
Cũng không biết đã đi dạo trong thành được bao lâu, trời sắp ‘tối’ rồi, người đi lại trong thành cũng thưa thớt dần.
Con mắt trên bầu trời có vẻ như cũng sắp sửa thức giấc.
Khi con mắt chuyên chế và độc ác của bầu trời mở ra, nó nhìn thẳng vào trái đất.
Thế giới trên mặt đất dường như gặp được thiên tai.
Thánh Phố Vong Ưu cũng thay đổi nghiêng trời trong nháy mắt, những bức tường thành cao bắt đầu sụp đổ, mặt đất nứt ra, dung nham phun ra từ mặt đất.
Những khuôn mặt bình yên vốn có của con người đã biến tay thành móng, tứ chi chạm đất, lao vào cắn xé, hàm răng sắc bén, cung cấp cho bọn chúng sức lực cắn cực lớn .
Cắn xé lẫn nhau, máu thịt be bét, chẳng khác gì địa ngục trần gian.
Có một số ngã vào dung nham, bị dung nham cuồn cuộn thiêu đốt, phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết, trong không khí tràn ngập máu tanh xen lẫn mùi thịt, khiến người ta ngửi thấy đều muốn buồn nôn.
Hà Tứ Hải liên tục vung cây búa gỗ trên tay, đập hai người bay lên trong nham thạch cùng với tiếng thét chói tai, hai người họ biến thành một đám khói màu xanh và bay lên không trung, sau đó quanh quẩn trên không trung một lúc, cuối cùng hướng về bầu trời trung tâm thành phố bay đi.
Hà Tứ Hải nhảy lên né tránh dung nham đuổi tới, dọc theo đường đi thỉnh thoảng đem người nhào tới đập cho trở lại.
Sau đó rốt cuộc nhìn thấy những thấy đám khói màu xanh bay đi nơi nào, tất cả chúng đều bị hút bởi trụ Đồ Đằng khổng lồ ở trung tâm thành phố.
Mà ánh mắt của trụ Đồ Đằng phảng phất như sống lại, nhãn cầu chuyển động, nhìn về hướng của Hà Tứ Hải, người có chứng dày đặc sợ hãi có thể bị hù chết.
Đôi mắt đó chứa đầy những dục vọng khác nhau, bạo ngược, tham lam, đố kị, hận thù,... , mỗi một con mắt đều chứa đựng một cảm xúc cực đoan.
Hà Tứ Hải cảm giác được một làn sóng ác ý khổng lồ đang kéo tới hắn, không chờ hắn phản ứng, cũng đã lâm vào trong ảo cảnh, vô số người ăn mặc quần áo kỳ dị, như là dã thú, nhào vào tập kích hắn.
Hắn theo bản năng mà vung hai tay lên chống cự, búa gỗ trong tay lập tức sinh ra uy lực cực lớn, trên không trung phát ra tiếng nổ cực lớn, toàn bộ cao ốc xung quanh đều bị hất văng ra ngoài.
Thế nhưng này cũng không thể khiến Hà Tứ Hải tỉnh lại, chung quanh càng có nhiều dung nham, cả thành phố như rơi vào một miệng núi lửa khổng lồ, chỉ có trên quảng trường trụ Đồ Đằng đứng sừng sững không bị ảnh hưởng.
Đúng lúc này, chuông Hổ Đầu trong tay Hà Tứ Hải bỗng nhiên phát ra âm thanh leng keng, Hà Tứ Hải cảm thấy đầu óc minh mẫn, lập tức chú ý tới tình hình hiện tại, vội vàng dùng Thần lực bảo vệ đại não, duy trì minh mẫn.
Sau đó hắn nâng chiếc búa gỗ lên, đập về phía trụ Đồ Đằng.
Đúng lúc này tượng đá ngồi xếp bằng quanh trụ Đồ Đằng tất cả đều đứng lên, nhếch miệng lên phác hoạ ra một nụ cười quái dị, cùng nhau cúi đầu nhìn về phía Hà Tứ Hải.
Ánh mắt của bọn họ giống như thực chất, rơi vào trên người hắn, da thịt cảm thấy một trận thiêu đốt đâm nhói.
Hà Tứ Hải dùng Thần lực tạo thành một lá chắn trước mặt anh, cảm giác mới tốt hơn chút.
------
Dịch: MBMH Translate