Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 631 - Chương 631: Thành Vong Ưu

Chương 631: Thành Vong Ưu Chương 631: Thành Vong Ưu

Nhìn thấy lớp dung nham khổng lồ sắp tràn xuống, Hà Tứ Hải giơ búa gỗ trên tay lên, gõ xuống.

Oanh kích cực đại lập tức khiến nó nổ tung.

Còn Hà Tứ Hải không chút chậm trễ, lập tức chạy về phía trước.

Ngay đúng lúc này, đôi mắt tàn nhẫn, hung ác trên bầu trời đột nhiên khép lại, khóe mắt bắt đầu đổ lệ.

Bầu trời lập tức đổ xuống một trận mưa lớn, Hà Tứ Hải không dám để nước mưa tiếp xúc với cơ thể, hắn liền dùng thần lực mở ra một lá chắn, che chở cho cơ thể khỏi những thứ bên ngoài.

Mà khi những hạt mưa kia rơi xuống đất, dung nham đang lăn lộn trên mặt đất đều đã bị dập tắt, biến thành vô số khói sương bốc lên trên cao, chẳng bao lâu đám dung nham đã trở thành mảnh đất phì nhiêu, cây cối bắt đầu mọc lên từ dưới bùn đất, điên cuồng lớn lên.

Một dòng sông chảy róc rách hiện ra trước mặt Hà Tứ Hải, tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên xanh tốt và tràn đầy sức sống.

Sau đó, mắt đất bắt đầu xuất hiện thú vật, bầu trời xuất hiện chim bay.

Tiến độ tiến hóa của thế giới như được tua đi rất nhanh một cách vô cùng kỳ diệu.

Hà Tứ Hải đi dọc theo bờ sông một hơn một tiếng đồng hồ, nhưng cũng không tìm thấy thứ gì đáng dã.

Ngoài cỏ cây và thú hoang ra thì không có chút dấu vết nào của con người.

Nhưng từ đây có thể chứng minh, thế giới này tương đối lớn.

Ngay đúng lúc này, Hà Tứ Hải đốt nhiên nghe thấy một loạt âm thanh leng keng, rất giống tiếng chuông, hắn vội vàng chạy nhanh về phía phát ra âm thanh.

Sau đó một con đường đất rộng lớn đã hiện ra trước mắt hắn, nhưng đất nơi đây lại là màu đỏ.

Trên đường có đầy vết bánh xe và dấu chân của người đi lại.

Đúng lúc này, từ đằng xa có một chiếc xe lừa đi tới, tiếng động mà Hà Tứ Hải nghe thấy chính là tiếng phát ra từ chiếc chuông trên cổ con lừa.

Trên chiếc xe lừa có một ông lão trông có vẻ từng trải ngồi đó, phía sau đang kéo một xe củi khô.

Nhưng điều khiến Hà Tứ Hải cảm thấy ngạc nhiên là, bộ trang phục ông lão mặc rất kỳ lạ, hắn ta đội một chiếc mũ có chóp vừa mảnh và dài, cứ như một chiếc đuôi dài ngoằng vậy.

Trang phục có hai màu đen trắng làm chủ đạo, bên trên có rất nhiều ký hiệu trông giống hệt con mắt.

Hà Tứ Hải đột nhiên nhớ ra, bức tượng đá cũng mặc trang phục giống hệt thế này, mà trên bụng tượng đã cũng có ký hiệu tương tự ký hiệu kia.

Hà Tứ Hải không có nhiều kiến thức lịch sử, nhưng cũng biết về phong cách ăn mặc qua các triều đại, và chắc chắn không có thời đại nào ăn mặc thế này, nhìn tổng thể mà nói thì hắn có cảm giác đây là cách ăn mặc của một dân tộc thiểu số.

Hà Tứ Hải nghĩ một lúc, sau đó vẫn đi tới phía trước.

“Ông lão, ông muốn đi đâu thế? Có thể đưa tôi đi một đoạn đường không?”

“Tôi muốn đi đến thành Vô Ưu ở phía trước, cậu có muốn đi không?” Ông lão cười hỏi, để lộ ra những chiếc răng nhỏ sắc nhọn như răng cưa.

Mấy cái răng hơi ố vàng, không cần ngửi, nhìn thôi thì dường như cũng có thể tưởng tượng ra một mùi tanh hôi rồi.

Mà Hà Tứ Hải để ý, ngôn ngữ đối phương dùng vốn không phải là tiếng Hán, mà là một thứ ngôn ngữ hắn chưa từng nghe thấy trước đây, nghe cứ như trong lời nói cuối cùng hắn đã nuốt một ngụm nước miếng, phát ra tiếng ừng ực.

Nhưng hai người đã giao tiếp mà không gặp phải bất cứ trở ngại nào, họ có thể nghe hiểu ý nhau.

Mặc dù trong lòng Hà Tứ Hải có nảy sinh cảnh giác, nhưng vẫn gật đầu, khẽ cười nói: “Được, tôi đang muốn đi đến thành Vong Ưu xem xem.”

“Được thôi, lên xe đi, làm bạn đồng hành với lão.” Ông lão hào sảng cười nói.

Đương nhiên với tiền đề là phải bỏ qua ánh mắt kỳ dị trên người mình.

Hà Tứ Hải không khách sáo, lập tức ngồi lên xe lừa.

“Ông họ gì?” Hà Tứ Hải thuận miệng hỏi.

“Họ?” Ông lão tỏ vẻ khó hiểu.

Hà Tứ Hải suy nghĩ một lát, rồi lại cười nói: “Ta muốn hỏi ông tên là gì?"

“Ồ.” Lúc này ông lão mới chợt hiểu ra.

“Tên tôi là Tạp Lý Lạp Phổ Đức Tư Thụy Đạt Mông, cậu có thể gọi tôi là Mông.” ông lão nói.

“Tên ông dài thật đấy?” Hà Tứ Hải cười nói.

“Dài?” Ông lão nghe vậy thì tỏ vẻ kinh ngạc.

“Vẫn chưa dài đâu, tôi chỉ mới chỉ có tám đời trước thôi.” Ông lão nói.

“...” Hà Tứ Hải hơi bối rối, tám đời trước nghĩa là sao?

Lúc này Mông mới nhìn ra vẻ khác lạ của Hà Tứ Hải, nên hỏi: “Cậu từ đâu đến?”

“Tôi cũng không biết, tự nhiên thấy mình xuất hiện ở đây thôi.” Hà Tứ Hải cố ý tỏ vẻ hoang mang.

Mông nghe vậy, thì mới đột nhiên hiểu ra.

“Cậu là người Nguyên sao? Lâu lắm rồi tôi không nhìn thấy người Nguyên.” Mông vô cùng kinh ngạc nói.

“Người vượn?” Hà Tứ Hải nhìn lại mình, đẹp trai, da dẻ láng mịn, đâu có giống khỉ đâu.

Đối với một ‘người vượn’ như Hà Tứ Hải, Mông không che giấu thứ gì, về cơ bản thì hắn biết cái gì cũng đều sẽ nói cho Hà Tứ Hải biết.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment