Ở phía tay phải ngã ba có một hài cốt cầm cuốc chim, thế là Hà Tứ Hải tiến vào bên tay phải.
Đường đi bên tay phải cũng không sâu, rất nhanh đã đi đến cuối con đường, ngoại trừ một chiếc xe đẩy và mấy bộ hài cốt ra thì cũng không có bất luận cái gì khác thường cả.
Hà Tứ Hải bất đắc dĩ trở về, sau đó lựa chọn con đường chính giữa. Con đường này rất sâu, hơn nữa cảm giác còn giống như đang đi xuống, đại khái đi được gần mười phút thì con đường phía trước lại đứt đoạn, nhưng mà là do sạt lở gây ra.
Đất đá sụp xuống còn đè lên một bộ hài cốt.
Trong lòng của Hà Tứ Hải có một loại cảm giác, phía sau đất đá sạt lở nhất định có cái gì đó.
Hắn suy nghĩ một chút rồi trực tiếp xuyên qua đất đá sạt lở.
Sau đó trước mắt sáng choang, bên tai truyền đến tiếng quát lớn.
"Tiểu Đông, đừng lười biếng ở đó nữa, làm nhanh lên một chút, buổi trưa có còn muốn ăn cơm nữa hay không?"
"Không muốn ăn cơm à, đào nhanh lên một chút, không hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay thì không ai được phép đi."
"Đồ chó, mỗi ngày chỉ biết lười biếng."
...
Hà Tứ Hải nhìn lại theo tiếng nói thì thấy mình vẫn đang đứng ở trong hầm mỏ.
Nhưng mà trên vách động được thắp đèn, xung quanh tất cả đều là bóng người bận rộn.
Vẻ mặt của những thợ mỏ này dại ra, giống như là xác chết di động, máy móc lặp lại động tác trên tay.
Ở trung tâm khu mỏ chính là một người đàn ông với vóc người cường tráng. Hắn đang không ngừng lớn tiếng hét to, giục mọi người nỗ lực làm việc.
Bọn họ thật giống như không nhận ra được sự tồn tại của Hà Tứ Hải, đều không nhìn thẳng vào hắn.
Thế là Hà Tứ Hải lần theo mỏ quáng, kiểm tra từng người thợ mỏ này, nhìn một chút xem có tên nào giống với quỷ ngu xuẩn hay không.
Nhưng mà hắn nhìn liên tiếp nhiều lần, cũng không phát hiện ra người giống với quỷ ngu xuẩn. Chuyện này đúng là kỳ quái.
Mà vẻ mặt của những thợ mỏ này vẫn cứ dại ra, đào mỏ một cách máy móc.
Đúng lúc này, bên tai Hà Tứ Hải chợt nghe thấy tiếng động của đất đá lăn xuống.
Mà những thợ mỏ với vẻ mặt dại ra vẫn đang máy móc đào mỏ cuối cùng cũng có phản ứng, cùng nhau quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động, rất là quỷ dị.
"Chết chưa?"
Người đàn ông cao lớn đứng ở trong hầm mỏ không để ý chút nào mà gọi một tiếng, sau đó đi về phương hướng sạt lở, Hà Tứ Hải cũng vội vàng đuổi theo.
Sau đó...
Hà Tứ Hải nhìn thấy một bức tượng đá được khảm ở trên vách động.
Tượng đá cao ít nhất hơn ba mét, mặt vuông chữ điền, cằm rất dài, miệng nhếch lên, phảng phất như là đang mỉm cười.
Thế nhưng con mắt của nó dài nhỏ, nhìn thẳng về phía trước, mang đến cho người ta một loại cảm giác thâm trầm.
Nó ngồi khoanh chân, để ngực trần, không biết là ăn mặc theo phong cách gì, bụng vô cùng lớn, phía trên được vẽ vô số phù hiệu như là con mắt.
Hà Tứ Hải nhìn theo cánh tay của nó, nhìn về phía hai tay được đặt ở trên đầu gối, sau đó phát hiện căn bản không phải tay mà là hai cái móng.
Ánh mắt di chuyển xuống chút nữa, thấy nó ngồi khoanh chân, bàn chân lộ ra từ bên trong vạt áo cũn là hai cái móng vuốt.
Đúng lúc này, Hà Tứ Hải bỗng nhiên cảm giác có người đang nhìn hắn.
Vừa ngẩng đầu thì hít vào một ngụm khí lạnh, trực tiếp móc chùy mộc ra, cẩn thận đề phòng.
Bởi vì hắn phát hiện, tượng đá vốn đang nhìn thẳng về phía trước chẳng biết đã cúi đầu từ lúc nào, đôi con mắt dài nhỏ đang trừng hắn.
Hơn nữa sau khi ánh mắt của tượng đá rơi xuống trên người hắn, những thợ đào mỏ trong hang động giống như cũng bị đồng hóa, cùng nhau quay đầu nhìn về phía Hà Tứ Hải, ánh mắt thâm trầm khiến cho Hà Tứ Hải sợ hãi từ tận đáy lòng.
"Thảo, yêu ma quỷ quái gì đây." Hà Tứ Hải giơ chùy mộc trong tay lên rồi ném về phía đối phương, một lực phá vạn pháp.
Cũng đừng xem thường cây chùy mộc trong tay hắn nhìn qua chỉ giống mấy thứ đồ chơi, nhưng đây chính là bảo vật mà Chúng Sinh cho hắn. Uy lực lớn đến không gì sánh được, đừng nói là tượng đá, dù là tượng đồng thì cũng có thể đập cho nó chia năm xẻ bảy.
Nhưng vào lúc này, tượng đá kia bỗng nhiên mỉm cười một cách quỷ dị, sau đó nhếch môi nhẹ nhàng hút một cái.
Những thợ đào mỏ kia hóa thành một tia khói xanh, tất cả đều bị nó hút vào trong bụng. Hà Tứ Hải cuối cùng cũng biết những người bên ngoài giếng mỏ kia rốt cuộc là chết như thế nào rồi, hóa ra là bị hút linh hồn.
Hà Tứ Hải kiên trì hơi lâu một ít, nhưng vẫn là không kịp giãy dụa, bị đối phương hút vào trong bụng.
Suy nghĩ cuối cùng của Hà Tứ Hải dĩ nhiên chính là vui mừng vì không để Huyên Huyên và Uyển Uyển cùng xuống.
Không chờ hắn suy nghĩ nhiều, trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, xuất hiện ở trong một thế giới mới.
Ngẩng đầu liếc mắt nhìn bầu trời, bầu trời có một con mắt thật to đang nhìn thẳng vào mặt đất, tràn ngập sự bạo ngược và tàn nhẫn.
Trên mặt đất là dung nham cuồn cuộn, vô số bóng người phát ra tiếng kêu rên ở trong dung nham, sau đó hóa thành một tia khói xanh rồi bay vào không trung.
Khói xanh cũng không lập tức tiêu tan mà phảng phất như có linh tính, xoay quanh trên không trung, cuối cùng bay về phía phương xa.
Hà Tứ Hải cảm thấy rất tò mò không biết bọn họ đã đi nơi nào, đang chuẩn bị đuổi theo thì thấy một đạo dung nham tạo thành sóng lớn, phủ xuống đầu hắn.
------
Dịch: MBMH Translate