Cũng may bọn họ hiện tại đều ở trạng thái quỷ, đều là bay cho nên đúng là không dễ đi.
"Em cảm nhận được một quỷ khác ở chỗ nào?" Hà Tứ Hải hỏi Huyên Huyên.
Huyên Huyên nghe vậy, lập tức đưa tay chỉ về trên đất.
"Ở dưới đất?"
Huyên Huyên nghe vậy thì lờ mờ gật gật đầu.
Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn cảnh vật xung quanh, như có chút bừng tỉnh.
Đây là một mỏ than đá bị bỏ hoang, nhìn quy mô cũng không lớn, hơn nữa những phương tiện sụp đổ kia nhìn cũng rất đơn sơ.
Trước khi bỏ hoang, nơi này hẳn là một mỏ than đá tư nhân, cũng chính là lò than đen trong truyền thuyết.
Hà Tứ Hải đang chuẩn bị đi về phía khe núi, bỗng cảm thấy sau lưng đụng phải một thứ, quay đầu nhìn lại liền thấy Uyển Uyển đang kéo vạt áo của hắn với vẻ mặt sốt sắng, kề sát hắn.
"Đừng sợ, có anh ở đây." Hà Tứ Hải đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng.
Vẻ mặt căng thẳng của Uyển Uyển cuối cùng cũng được thả lỏng, Huyên Huyên bên cạnh thấy thế vội vàng nhét tay của mình vào trong bàn tay còn lại của Hà Tứ Hải.
Xem ra tác dụng lớn nhất của hai "Trợ thủ" này chỉ có thể dùng để hóa trang đáng yêu, dùng làm linh vật.
Hà Tứ Hải dắt bọn họ đi xuống sườn núi.
Dưới sườn là một mảnh ngổn ngang, vẫn còn có công cụ bị vứt bỏ lung tung, nhưng mà cũng đều đã rỉ sắt hoặc mục nát, có thể nhìn ra người trên mỏ đi cực kỳ vội vàng, đồ vật cũng không kịp sắp xếp.
Hà Tứ Hải tùy tiện đi vào một gian phòng bỏ đi rồi nhìn một chút.
Sau đó đập vào mắt chính là một bộ xương khô nằm nhoài trên bàn mục nát, phần snn quần áo trên người đã mục nát.
Huyên Huyên và Uyển Uyển sợ đến vội vàng trốn đến phía sau lưng Hà Tứ Hải.
Trong lòng Hà Tứ Hải cảm thấy hơi nghi hoặc một chút, lại đi đến mấy gian phòng khác, quả nhiên lục tục phát hiện ra vài bộ xương cốt.
Tổng cộng có chín gian phòng bỏ hoang.
Có bảy gian là dùng để làm việc và lấy quặng chất đống.
Mà hài cốt phát hiện ra trên căn bản đều nằm ở bảy gian này.
Hai gian phòng khác hẳn là ký túc xá của thợ mỏ.
Có thể nói như vậy là bởi vì hai gian này đặc biệt lớn, bên trong là mấy chiếc giường chung lớn, tấm ván gỗ cũng đã mục nát, cỏ dại mọc đầy và đầy sâu kiến.
Trên một chiếc giường chung trong đó cũng có một bộ hài cốt.
Bên trong góc của ký túc xá vứt đầy các loại túi nilon và một ít dụng cụ sinh hoạt.
Từ ngày tháng trên những túi gói này có thể biết được đại khái là hai mươi mốt năm trước.
Dựa theo suy đoán của Hà Tứ Hải, hai mươi mốt năm trước, lò than đá này hẳn là đã xảy ra sự cố, tất cả mọi người đều chết ở trong sự cố đó.
Nhưng cụ thể đã chết bao nhiêu, Hà Tứ Hải cũng không biết, bởi vì con số hài cốt phát hiện ra quá ít, cho dù chỉ là một lò than đá tư nhân nhỏ thì cũng không phải chỉ có mấy người này.
Hơn nữa những bộ hài cốt này trên căn bản đều là của nhân viên quản lý khu mỏ.
Mà thợ mỏ đào than đá hẳn tất cả đều đang nằm ở dưới đất.
Hà Tứ Hải thuận theo một chút dấu vết mơ hồ để lại mà tìm kiếm về phía trước, cuối cùng tìm được một cái giếng mỏ sụp đổ.
Miệng giếng mỏ vô cùng nhỏ, nhìn thôi cũng đã làm cho người ta cảm thấy rất áp lực, huống hồ còn sụp xuống một nửa.
Hà Tứ Hải xem xét phía dưới một chút, đen ngòm, sâu không thấy đáy.
"Anh đi xuống xem một chút, hai người các em ở phía trên chờ anh." Hà Tứ Hải nói.
"Không được." Hai đứa nhóc lôi kéo vạt áo của Hà Tứ Hải đồng thanh nói.
Uyển Uyển thì không cần phải nói rồi, cho dù là người gan lớn như Huyên Huyên thì ở trong vùng núi non hoang dã như này thì trong lòng không khỏi sợ hãi.
"Chúng em muốn đi cùng anh." Huyên Huyên nói.
Uyển Uyển ở bên cạnh gật đầu liên tục.
"Nhưng mà xuống dưới, không phải là càng đáng sợ hơn sao?"
Uyển Uyển và Huyên Huyên nghe vậy lập tức lộ ra vẻ giật mình, đúng nha, rất là đáng sợ.
"Hi hi... Có ông chủ, em liền không sợ nữa rồi." Uyển Uyển bỗng nhiên ưỡn ngực, nói với khí thế hùng hổ.
"Đúng, em cũng không sợ." Huyên Huyên nói theo.
"Có đúng không? Nhưng mà hai người các em nên đi về trước đi, nếu như thật sự có chuyện thì anh sẽ gọi hai em lại đây." Hà Tứ Hải cười nói.
"Được."
Uyển Uyển nghe vậy, cũng không có từ chối.
Trực tiếp lôi kéo Huyên Huyên rồi vung tay nhỏ lên rồi biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi ở trước mặt Hà Tứ Hải, chạy cực nhanh.
Bởi vì hiện tại chạy trở về, có thể còn được ăn cơm do mẹ nấu.
Hà Tứ Hải có chút bất đắc dĩ cười cười, ngẩng đầu liếc mắt nhìn bóng đêm giáng xuống bầu trời, nơi xa lạ này đúng thật sự là có chút dọa người.
Sau đó hắn thu hồi ánh mắt, nhảy xuống giếng mỏ.
Cả người hắn nhẹ nhàng bay xuống bên trong giếng mỏ, hắn hiện tại là trạng thái quỷ, cũng không sợ ngã chết.
Thực ra bên cạnh giếng mỏ dây thép xuống giếng, đáng tiếc phần lớn cũng đã mục nát rồi, thậm chí đã tách ra.
Hà Tứ Hải lơ lửng đại khái gần mười phút mới thấy đáy, đúng là đủ sâu, đương nhiên cũng có thể là có quan hệ với hắn quá rõ.
Toàn bộ giếng mỏ rất tối, căn bản không nhìn thấy bất kỳ đồ vật gì.
Cũng may Hà Tứ Hải không phải người bình thường, tuy rằng đưa tay không thấy được năm ngón, thế nhưng hắn vẫn có thể nhìn bốn phía như ban ngày, có thể nhìn thấy tất cả rất rõ ràng.
Không gian trong giếng mỏ lớn hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn.
Hà Tứ Hải đang muốn đi vào bên trong thì thấy bên cạnh có một bộ xương khô. Điều khiến cho Hà Tứ Hải cảm thấy quái dị chính là xương khô cuộn thành một đoàn, giống như phải chịu sự thống khổ vô cùng to lớn.
Điều này làm cho Hà Tứ Hải không thể không cẩn thận, đưa tay sờ sờ vật trong tay áo, thoáng có chút sức lực, vì vậy tiếp tục đi về phía trong hầm mỏ.
Dọc theo đường đi, hắn thỉnh thoảng có thể nhìn thấy hài cốt của thợ mỏ, cũng không biết bộ nào là của quỷ ngu xuẩn.
Nhưng vào lúc này, phía trước xuất hiện cái ngã ba.
------.
Dịch: MBMH Translate