"Thời tiết lạnh, phải mặc nhiều quần áo cho Đào Tử nhiều, cháu cũng phải chú ý thân thể, không được để cảm lạnh..."
"Biết rồi bà nội, thân thể cháu siêu khỏe, làm sao có khả năng sẽ cảm mạo được, chính bà mới phải là người cần chú ý nhiều hơn, bên phía các người có lạnh hay không?"
"Bên phía bà không lạnh, rất tốt, cháu lúc nào thì mang Đào Tử và Lưu tiểu thư trở về vậy?" Bà nội âm thầm nói.
Tuy rằng thường xuyên trò chuyện video, thế nhưng nàng mỗi ngày vẫn mong nhớ Hà Tứ Hải.
Người lớn tuổi giống như nàng, không xem điện thoại di động, không xem ti vi, thời gian nhiều nhất mỗi ngày chính là nhớ về quá khứ, nhớ nhung con cháu.
"Hừm, tuần sau chúng cháu sẽ trở về thăm bà." Hà Tứ Hải nói.
"Thật sao?" Tuy rằng cách vạn dặm, thế nhưng từ trong điện thoại, Hà Tứ Hải đều có thể cảm nhận được sự vui sướng của nàng.
"Đương nhiên là thật rồi, đến lúc đó bà nội nên chuẩn bị một chút đồ ăn ngon nha."
"Đương nhiên, đương nhiên, nhưng mà không cần bà nội chuẩn bị rồi, ba mẹ cháu sẽ chuẩn bị kỹ càng. Đúng rồi, Đào Tử đâu, bảo nàng lại đây cho bà nội nhìn một chút, xem có cao lên hay chưa? Có lớn lên chút nào hay chưa?" Bà nội vui vẻ nói.
"Lúc này mới qua có bao lâu, làm sao có khả năng sẽ cao được. Đào Tử, Đào Tử con mau tới đây, bà cố muốn nói chuyện với con..."
Hà Tứ Hải gọi Đào Tử đang ngồi trên ghế sô pha xem ti vi.
"Được." Đào Tử nói xong thì trượt xuống từ trên ghế sô pha, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi tivi.
Hà Tứ Hải duỗi tay cầm điều khiển từ xa lên, tạm thời tắt ti vi, Đào Tử lúc này mới phản ứng được.
Người cùng xem ti vi với nàng chính là Huyên Huyên và Uyển Uyển cũng chạy tới. Ba cái đầu nhỏ ghé vào trước ống kính líu ra líu ríu, bà nội, bà cố kêu loạn cả lên.
Bà nội cười ha hả nói chuyện với từng người các nàng, bảo các nàng tuần sau đều qua chơi.
...
Quỷ ngu xuẩn cảm giác bản thân mình cứ không ngừng mà trôi nổi, cuối cùng bay tới một nơi có chút cảm giác quen thuộc.
Đây là một cây cột điện ven đường, trên cột điện còn dùng bút lông viết vài chữ "Chuyên trị động kinh, tay đến bệnh trừ."
Một đoạn ký ức ngắn lại lóe lên ở trên đầu hắn.
Một chiếc xe dừng ở ven đường, người phụ nữ tóc hoa râm trong ký ức hình như đang căn dặn gì đó với hắn.
Giống như là một bộ phim không tiếng động, im hơi lặng tiếng.
Chỉ là bên trong hai mắt của nàng lại tràn đầy tiếc nuối và ôn nhu.
Hắn lên xe, vẫy vẫy tay với người phụ nữ, người phụ nữ giơ cánh tay lên cao, vẫy tay lại với hắn.
Xe đã lái đi rất xa, hắn nhìn thấy người phụ nữ vẫn đứng ở dưới cột điện vẩy vẫy tay với hắn. Ký ức chỉ đến đó rồi dừng.
Trong mắt của quỷ ngu xuẩn vẫn tràn đầy mơ màng, hắn quay từng vòng xung quanh cột điện.
"Chờ con về nhà..."
"Chờ con về nhà..."
Hắn thấp giọng nỉ non, giống như là một con chim cư trú bị lạc mất phương hướng, không biết phải đi con đường nào.
Đúng lúc này, một bà lão vác một cái cuối đi ngang qua bên cạnh hắn.
Bà lão nhìn cây cột điện ven đường một chút, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Con quỷ ngu xuẩn cũng nhìn thấy nàng, cảm thấy nàng mang đến cho hắn một loại cảm giác thật là thân thiết, thật quen thuộc, nhưng mà trong trí nhớ cũng không có bà lão này.
Lúc bà lão đi tới, con quỷ ngu xuẩn nhìn thấy chiếc khăn tay ở trên đầu của nàng...
"Mẹ?"
Trong ánh mắt mơ màng của quỷ ngu xuẩn bỗng lóe qua một tia sáng, thế là đi theo phía sau nàng.
Sau đó hắn nhìn thấy một quầy hàng bán đồ lặt vặt.
Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười ngây ngốc mà linh động, hắn nhận ra quầy bán đồ lặt vặt này, trong trí nhớ của hắn có nơi này.
Nhưng mà tại sao hắn lại tới nơi này?
Trong ánh mắt của quỷ ngu xuẩn lại lóe qua vẻ mơ màng.
Ngơ ngác mà đi vào theo bà lão.
...
"Là nơi này sao?" Hà Tứ Hải nhìn xung quanh, rồi quay sang hỏi Huyên Huyên ở bên cạnh.
Bọn họ hiện tại đang đứng ở trên một con đường nhỏ hẹp tại nông thôn, bên phải là thôn xóm lất pha lất phất, bên trái là từng mảng đồng ruộng.
Huyên Huyên nghe vậy thì về phía quầy bán đồ lặt vặt phía trước.
Hà Tứ Hải trực tiếp đi về phía quầy bán đồ lặt vặt, Huyên Huyên và Uyển Uyển tay cầm tay vội vàng đuổi theo.
Sau đó bọn họ nhìn thấy một bà lão đang ngồi nhặt rau ở trước quầy bán đồ lặt vặt, mà quỷ ngu xuẩn thì đang ngơ ngác ngồi xổm ở bên chân bà lão, nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Thấy cảnh này, Hà Tứ Hải không tiến lên nữa, mà là hỏi Huyên Huyên, nói chúng ta đi tìm một người khác.
"Được." Huyên Huyên nghe vậy lập tức đáp một tiếng, sau đó nhấc đèn Dẫn Hồn trong tay lên.
Giống như có một con đường xuất hiện ở trước mắt của bọn họ, xung quanh lóe lên vô số cảnh tượng mơ hồ, chờ bọn hắn đi ra khỏi đường nối thì đã xuất hiện ở trên một toà núi hoang.
Không, nói chính xác, bọn họ xuất hiện tại một vùng mỏ hoang phế.
Cả ngọn núi bị đào ra từng lỗ to lỗ nhỏ, đại khái vừa mới có một cơn mưa cho nên đâu đâu cũng có nước đọng, ở một nơi trong khe núi còn có căn phòng sụp đổ, cỏ dại eo cao bằng eo người, cũng không biết đã bỏ hoang bao lâu.
------
Dịch: MBMH Translate