Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 627 - Chương 627: Chờ Ngươi Trở Về.

Chương 627: Chờ Ngươi Trở Về. Chương 627: Chờ Ngươi Trở Về.

Hà Tứ Hải nghe vậy thỉ đăm chiêu, có lẽ quỷ ngu xuẩn bởi vì nguyên nhân này cho nên mới trở nên ngu xuẩn.

Nhưng mà linh hồn của người có thể chia ra làm hai sao?

Nhưng mà theo cách nói được lưu truyền từ cổ đại tới nay, con người có ba hồn bảy vía.

Ba hồn chủ yếu chính là Thiên Hồn, Địa Hồn, Mệnh Hồn, cũng có người gọi nó là Thai Quang, Sảng Linh, U Tinh.

Bảy phách chủ yếu chỉ Thi Cẩu, Phục Thỉ, Tước m, Thôn Tặc, Phi Độc, Trừ Uế, Xú Phế, cũng có nói là hỉ, nộ, ai, sợ, yêu, ác, dục.

Lời giải thích luôn không giống nhau.

Còn có cái gọi là hồn phi phách tán, nhưng mà Hà Tứ Hải từ trước tới nay chưa từng gặp qua, cho dù lúc trước Đoàn Hướng Vinh hôn mê, linh hồn cũng hoàn toàn rời khỏi thân thể của chính mình.

"Ăn xong bữa sáng, chúng ta..."

Đào Tử: (???)

"Được rồi, không sao cả, ăn cơm sáng đi." Hà Tứ Hải bất đắc dĩ nói.

"Ba ba đúng là kỳ quái." Đào Tử rì rà rì rầm.

"Ha ha." Huyên Huyên ở bên cạnh nở nụ cười.

Đào Tử nhìn nàng một cái rồi nói: "Còn có chị Huyên Huyên kỳ quái nữa."

"Hi hi..."

"Ăn cơm, ăn cơm, đừng nói chuyện nữa." Hà Tứ Hải đánh gãy lời nói của các nàng, nói thêm gì nữa chắc sẽ không ngừng được mất.

Lại nói, cũng không sợ không tìm được quỷ ngu xuẩn.

Chờ ăn xong bữa sáng, Hà Tứ Hải đang sắp xếp mâm thì Lưu Vãn Chiếu đã trở về rồi.

"Ngày hôm nay nghĩ như thế nào lại đi mua thức ăn cùng dì vậy?” Tứ Hải kỳ quái hỏi.

"Vừa lúc rảnh rỗi, cho nên em bảo mẹ dạy em làm vài món ăn. Mẹ em nói nấu ăn phải bắt đầu từ việc đi chợ mua thức ăn trước, cho nên em cũng đi cùng nàng." Lưu Vãn Chiếu hưng phấn nói.

Cũng không biết sự nhiệt huyết này của nàng có thể duy trì được bao lâu.

...

Bản thân quỷ ngu xuẩn cũng không biết muốn đi nơi nào, thế nhưng hắn biết có người đang chờ hắn.

Hắn ngơ ngơ ngác ngác mà đi về phía trước theo cảm giác.

Ký ức trong đầu của hắn không nhiều, rất nhiều thứ đã bị thiếu hụt.

Hơn nữa còn đứt quãng, lúc thì xuất hiện một cửa tiệm nhỏ, lúc thì xuất hiện một người phụ nữ, một hồi lại xuất hiện chỗ vừa đen vừa trống rỗng...

Tất cả ký ức đều là từng mảnh từng mảnh nhưng lại liên tiếp với nhau.

Hắn không biết mình tên là gì, cũng không biết bản thân mình muốn đi nơi nào, cũng không biết tại sao mình lại ở lại nhân gian.

Hắn không chỉ là một quỷ ngu xuẩn mà còn là một con quỷ hồ đồ.

Tối ngày hôm qua, hắn nghe thấy tiếng nức nở của Hứa Tiểu Liên ở bên cạnh, trong đầu của hắn bỗng nhiên xuất hiện tiếng nói của một người phụ nữ.

Người phụ nữ rất già nua, tóc hoa râm, luôn thích dùng một cái khăn tay buộc lên. Nàng nhìn hắn với vẻ mặt ôn hòa, con mắt vô cùng sáng.

Khóe miệng nàng không ngừng mà động, giống như đang nói cái gì.

"Mẹ..."

"... Mẹ..."

Nàng đang nói cái gì? Hắn "Nghe không rõ", hắn chỉ nghe rõ được tiếng mẹ này.

"Mẹ là cái gì? Mẹ là ai?"

Hắn rất mơ màng, thế nhưng biết mẹ rất quan trọng đối với hắn cho nên hắn muốn đi tìm mẹ.

Mẹ đang đợi hắn, hắn không biết tại sao mình lại có ý nghĩa như thế.

Thế là hắn đi về phía theo cảm giác, đi về phía trước...

...

Tấn Trung.

Thôn Thái Bình.

Đặng gia.

Quầy bán đồ lặt vặt của Đặng Đại Thành.

"Thím Ngô có ở nhà không? Cho tôi một túi bột giặt." Một người phụ nữ đi vào quầy bán đồ lặt vặt.

"Đến đây."

Trong nhà đáp lại một tiếng, sau đó một bà lão tóc trắng phơ đi ra, nhưng mà ăn mặc rất là gọn gàng, dùng khăn cũ vắt ở sau gáy.

Thân thể nàng rất gầy, giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể thổi ngã.

"Cúc Hương tới rồi." Nhìn thấy người trong cửa hàng, nàng lập tức cười nói.

Dáng vẻ vui cười ha ha khiến cho người gặp đều cảm thấy vui vẻ.

"Hừm, cho tôi một bao bột giặt, muốn bao lớn." Cúc Hương nói lại lần nữa.

"Hừm, còn muốn cái khác không?"

Thím Ngô xoay người đi vào lấy cho nàng.

"Không cần, đúng rồi, thím Ngô, ngày mai thím có lên trấn không?"

"Ngày mai? Ngày mai không đi, ba ngày sau tôi thật ra muốn đi một chuyến."

"Vậy thì thật là tốt, nhờ thím đến tiệm giống lấy cho tôi bao củ cải."

"Được." Thím Ngô không chút nghĩ ngợi mà đáp ứng một tiếng.

"Cho cô, ba mươi." Thím Ngô đưa một túi bột giặt lớn cho đối phương.

"Thím Ngô, hiện tại đều dùng điện thoại di động để thanh toán rồi, thím lúc nào đó cũng nên chuyển sang thanh toán bằng điện thoại di động đi."

"Quên đi, quên đi, tôi đã lớn tuổi như vậy rồi, không học được thứ đồ chơi kia. Đúng rồi, Minh Thần nhà các người năm nay có về ăn tết không?"

"Ăn tết? Vậy đương nhiên là phải về rồi, nhưng mà hiện tại cách tết còn xa đây, thím Ngô, tôi đi trước đây." Cúc Hương nói xong, mang theo bột giặt đi ra khỏi quầy bán đồ lặt vặt.

"Đều trở về, đều trở về..." Thím Ngô thấp giọng lẩm bẩm.

Sau đó xoay người đi vào buồng trong.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment