Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 626 - Chương 626: Bọn Nhóc Con.(2)

Chương 626: Bọn Nhóc Con.(2) Chương 626: Bọn Nhóc Con.(2)

"Tự con mặc quần áo đi, đừng tiếp tục chơi trò chơi này nữa, ba đi nấu bữa sáng.”

Hà Tứ Hải đặt quần áo lên bên giường cho nàng rồi nói.

"Được." Đào Tử ngoan ngoãn gật gật đầu.

Nàng cũng không dám chơi trò chơi "Nguy hiểm" này nữa.

Bởi vì ngày hôm nay thức dậy sớm, cộng với lại là chủ nhật nên có rất nhiều thời gian.

Cho nên Hà Tứ Hải quyết định tự làm bánh bao và nấu súp ở nhà.

Súp thì dễ làm, trong nhà không có gà thế nhưng có thịt, cắt thành sợi, nấu thành súp, bỏ chút mộc nhĩ, lúa mì và trứng gà vào, lại bỏ chút bột tiêu rồi hầm một hồi.

Làm bánh bao có chút tốn thời gian, nhưng mà có lò nướng, lên men rất nhanh.

Nhưng mà Đào Tử đã đợi không kịp, chạy đến cửa phòng bếp, nhìn xung quanh hai hồi.

"Sắp được rồi." Hà Tứ Hải để bánh vào lồng hấp, hấp nó lên là được rồi.

"Đi thôi, ba chải tóc giúp con."

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Đào Tử lập tức chạy tới.

Vốn tưởng rằng là Huyên Huyên, không nghĩ tới mở cửa ra thì thấy Uyển Uyển đang đứng ở ngoài cửa.

"Hi hi... em Đào Tử, chào buổi sáng." Nhìn thấy Đào Tử, Uyển Uyển lập tức há miệng cười, ngay cả lông mày đều phảng phất như đang cười.

"Chào buổi sáng." Đào Tử cũng vui vẻ mà bắt chuyện một tiếng.

Trong tay Uyển Uyển còn đang cẩn thận cầm một cái bát có nắp.

Nàng nhìn thấy Hà Tứ Hải đi tới từ phía sau Đào Tử thế là lập tức cười híp mắt rồi nói: "Ông chủ, chào buổi sáng."

"Đây là cái gì?" Hà Tứ Hải nhìn về phía cái bát trên tay nàng rồi hỏi.

Uyển Uyển nghe vậy, lập tức lộ ra dáng vẻ mờ mịt, nhìn Hà Tứ Hải với vẻ khiếp sợ.

"Làm sao thế? Trên mặt anh có cái gì sao?" Hà Tứ Hải hơi nghi hoặc một chút mà sờ sờ ở trên mặt của mình.

Uyển Uyển lắc lắc đầu, sau đó nói với vẻ rất oan ức: "Ông chủ, anh không có nói chào buổi sáng với em."

Hà Tứ Hải:...

"Chào buổi sáng?" Hà Tứ Hải nghe vậy lập tức nói.

"Hi hi... Mẹ nói, đem cái này cho các người ăn." Uyển Uyển nhón mũi chân, giơ cái bát trong tay lên thật cao.

Hà Tứ Hải sợ nàng làm rơi cho nên vội vàng nhận lấy.

"Là món ngon gì đây?" Hà Tứ Hải thuận miệng hỏi một câu.

"Là đồ ăn ngon." Uyển Uyển lập tức nói.

Hà Tứ Hải:...

"Được rồi, đi vào trước rồi nói sau đi." Hà Tứ Hải bất đắc dĩ nói.

Hà Tứ Hải vừa mới dứt lời, phía nhà đối diện đã truyền đến giọng nói vui vẻ của Huyên Huyên.

"Món gì ngon? Món gì ngon? Cho em nhìn một chút, cho em nhìn một chút..."

Sau đó liền thấy nàng giống như một con Husky vui vẻ, nhảy nhót chạy tới.

Một ngày chơi đùa lại bắt đầu rồi.

"Ăn từ từ, cẩn thận nóng." Hà Tứ Hải bất đắc dĩ nhìn bọn nhỏ ngồi bên cạnh.

Ăn bánh bao thịt uống súp, ba tên nhóc vô cùng thích ý.

Ngoài ra còn có thịt bò tương mà hôm qua Tôn Nhạc Dao đưa và bánh croquettes mà Uyển Uyển sáng sớm mang đến.

Món ăn ngon mà Uyển Uyển nói chính là bánh croquettes, đương nhiên không phải thuần gạo nếp, bên trong còn có thịt, hạt dẻ, hành...

Được chiên vào sáng sớm, cắn một cái, ngoài giòn trong mềm, miệng đầy vị bánh.

Bọn nhóc mỗi người ăn một cái, hiện tại lại bắt đầu ăn bánh bao do Hà Tứ Hải làm, thực sự là giống như lợn nhỏ, ăn rất được.

Ba tên nhóc nghe Hà Tứ Hải nói thì gật đầu đồng ý, thế nhưng dưới miệng lại không chậm một chút nào.

Buổi sáng mùa đông, uống một bát canh nóng hầm hập, thật đúng là thích.

Đặc biệt là Hà Tứ Hải còn bỏ một ít bột tiêu ở bên trong, uống vào khiến cho bụng đều cảm thấy ấm áp.

"Đúng rồi, chị của em đâu?" Hà Tứ Hải hỏi Huyên Huyên.

"@##@! @#! # "

"Nuốt xuống trong miệng rồi lại nói." Hà Tứ Hải bất đắc dĩ nói.

Huyên Huyên nuốt đồ ăn trong miệng xuống, lúc này mới nói: "Đi mua thức ăn cùng mẹ rồi?"

"Mua thức ăn?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì rất ngạc nhiên.

"Ừm." Huyên Huyên gật đầu liên tục, biểu thị điều nàng nói đều là thật, không có nói dối.

Giở trò quỷ gì? Trong lòng của Hà Tứ Hải cảm thấy ngạc nhiên không gì sánh được. Một người ngay cả cơm cũng không biết nấu, làm sao đột nhiên lại muốn đi mua thức ăn chứ?

Thực sự là không hiểu nổi.

"Đúng rồi, ngày hôm đó chúng ta trở về, gặp phải một người chú ở trên đường cao tốc, em còn nhớ không?" Hà Tứ Hải lại hỏi.

"Biết, ở dưới lầu." Huyên Huyên nghe vậy lập tức nói.

"Vậy em hiện tại biết hắn đi đâu rồi không?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Để em nghĩ xem..." Huyên Huyên nói xong, lại muốn dùng ngón tay chỉ vào đầu, nhưng mà mới vừa duỗi ra thì lại rụt trở về, cả tay đều là dầu.

Đào Tử ở bên cạnh trợn trừng con mắt, hoàn toàn không hiểu nổi bọn họ đang nói cái gì.

Huyên Huyên chỉ là hơi sững lại một chút, sau đó vẻ mặt kinh ngạc cũng phục hồi lại như thường.

Vào ngay lúc Hà Tứ Hải cho rằng nàng có lời muốn nói thì nàng bỗng một cắn một miếng với bánh bao thịt trên tay.

Hà Tứ Hải:...

Huyên Huyên vội vã ăn một miếng, sau đó mới vội vội vàng vàng nói: "Có hai người nha, có hai người nha..."

"Cái gì mà có hai người?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì cảm thấy mơ hồ.

"Có hai người chú kia nha." Huyên Huyên giải thích.

"Làm sao..." Hà Tứ Hải vừa muốn nói làm sao có khả năng, bỗng nhiên trong lòng hơi động, nói không chừng thật sự có khả năng.

Thế là hỏi tiếp: "Như vậy hai người ở cùng một chỗ sao?"

Huyên Huyên nghe vậy thì lập tức lắc lắc đầu.

"Một người ở đây, một người ở đây..." Huyên Huyên chỉ về phía trước, rồi chỉ bên phải, hoàn toàn là hai phương hướng khác nhau.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment