Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 625 - Chương 625: Bọn Nhóc Con.

Chương 625: Bọn Nhóc Con. Chương 625: Bọn Nhóc Con.

Hứa Tiểu Liên thấp giọng nức nở, xem ra rất buồn, rất áy náy.

"Ai ~" Hà Tứ Hải bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

"Mỗi người đều phải gánh chịu hậu quả do sự kích động của mình, nói thật thì tôi cảm thấy cuộc sống của nàng hiện tại cũng không tệ." Hà Tứ Hải nói.

Hứa Tiểu Liên xoa xoa nước mắt, nói: "Vệ Hồng thực ra là một đứa nhỏ vô cùng có năng lực."

Tuy rằng n Vệ Hồng đã hơn ba mươi tuổi, sắp bốn mươi tuổi, nhưng ở trong mắt Hứa Tiểu Liên, nàng vẫn luôn là đứa nhỏ trước kia, mỗi ngày theo sau lưng, bước chân tập tễnh mà gọi bà nội, bà nội...

"Đúng thật, từng trải là tài phú nhân sinh." Hà Tứ Hải nói.

"Tôi không hiểu mấy thứ ngài nói cho lắm. Nhưng mà hiện tại Vệ Hồng rất hiểu chuyện, cũng rất chịu khó, tự mình mở hai cửa hiệu cắt tóc, tháng ngày trải qua cũng rất tốt, còn giúp đỡ mấy đứa nhỏ trong núi, nhưng mà nàng quá cô đơn rồi..."

Nói tới đây, Hứa Tiểu Liên cuối cùng lộ ra một nụ cười vui mừng.

Đúng lúc này, con quỷ ngu ngốc vốn đang ngồi ngơ ngác ở bên cạnh bỗng nhiên đứng lên, đánh đổ cốc cũng không biết.

Con mắt nhìn về phía trước, trong miệng lầm bầm: "Mẹ..."

Sau đó rời đi khỏi phạm vi đèn Dẫn Hồn, trực tiếp xuyên tường bay ra ngoài.

"Hắn đây là...?" Hứa Tiểu Liên hơi nghi hoặc một chút, hỏi.

"Đại khái là nhớ tới cái gì rồi, đi theo hắn thôi." Hà Tứ Hải nói.

Huyên Huyên đã gặp hắn, cho dù hắn đi nơi nào thì muốn tìm được hắn thì đầu là chuyện rất dễ dàng.

"Tôi sẽ giúp bà hoàn thành tâm nguyện của mình." Hà Tứ Hải thu hồi ánh mắt, quay sang nói với Hứa Tiểu Liên ngồi ở đối diện.

"Cảm ơn ngài, tiếp dẫn đại nhân, tôi không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa." Hai tay Hứa Tiểu Liên tạo thành chữ thập, thi lễ với Hà Tứ Hải một cái, sau đó đi ra ngoài.

Nhìn cách nói chuyện và hành động của Hứa Tiểu Liên đều rất có lễ phép, không giống như là một bà lão nông thôn.

Nhưng mà ngẫm lại lúc nàng kết hôn có thể có vàng bạc làm đồ cưới, gia cảnh trong quá khứ đại khái cũng rất tốt, cho nên hẳn là từng được đi học.

Người đi trà lạnh, Hà Tứ Hải sắp xếp một hồi, tắt đèn Dẫn Hồn rồi trở về phòng.

Nhóc con ngủ không thành thật, cứ thích bỏ tay ra bên ngoài chăn, tuy rằng trong nhà đã mở lò sưởi, nhưng vẫn rất dễ bị cảm lạnh.

Hà Tứ Hải nhét tay của nàng vào trong chăn, kẹp lại một góc, nhóc con bất mãn mà nói thầm một tiếng, cũng không biết nàng đang nói cái gì, sau đó trở mình lại tiếp tục ngủ.

Nhìn gương mặt nhỏ bé đầy thịt của nàng, dáng vẻ vừa trắng mịn vừa đáng yêu, trong lòng Hà Tứ Hải cảm thấy một mảnh ấm áp.

"Hi vọng sau này con lớn lên sẽ là một đứa trẻ ngoan." Hà Tứ Hải nằm xuống ở bên cạnh nàng rồi nói.

Nếu như lớn lên sai lệch giống như n Vệ Hồng, đây không phải là chuyện khiến hắn đau đầu mà quả thực chính là thiên tai nhân họa.

Nhưng mà vừa mới dứt lời, đại khái tư thế ngủ không dễ chịu, Đào Tử lại nhúc nhích chân một chút, trực tiếp đạp hắn một cước.

Chắc chắn là cố ý...

...

Sáng sớm ngày thứ hai, Hà Tứ Hải còn chưa tỉnh đã nghe Đào Tử "Gào thét".

Vừa mở mắt nhìn, quả nhiên nhóc con đã tỉnh rồi, nằm ở trên giường "Gào gào", hát bài hát mà chỉ có mình mới có thể nghe hiểu được.

Hà Tứ Hải cầm điện thoại di động lên nhìn, mới sáu giờ, thời gian còn sớm.

Nghĩ đến ngày hôm qua ngủ quá sớm, cho nên Đào Tử tỉnh cũng sớm.

"Ba ba, ba tỉnh rồi nha." Đào Tử xoay đầu lại, nhìn về phía hắn rồi nói.

"Nghe con kêu gào như vậy còn có thể không tỉnh sao?" Hà Tứ Hải bất đắc dĩ nói.

"Trời đã sáng rồi." Đào Tử nói.

Đúng là sáng rồi, đó là bởi vì hừng đông của mùa đông đến sớm.

"Thời gian còn sớm, quên đi, ba dậy chuẩn bị bữa sáng cho con." Hà Tứ Hải nói xong liền đứng dậy xuống giường.

Đào Tử thấy Hà Tứ Hải xuống giường, lập tức trở mình một cái bò lên, sau đó "Vèo" một cái rồi nhảy lên trên lưng của hắn.

"Ha ha, cưỡi ngựa lớn..."

Nàng ôm cổ Hà Tứ Hải, vừa cười to vừa nói.

Hà Tứ Hải vỗ nhẹ hai cái lên mông nàng, bảo nàng đi xuống.

"Hừ, không đau một chút nào, con không cảm thấy gì cả." Nhóc con đắc ý nói, nằm nhoài trên lưng Hà Tứ Hải mà chơi xấu.

"Có đúng không?"

Hà Tứ Hải làm bộ muốn ngã về sau.

"Ép con thành một miếng bánh quy." Hà Tứ Hải hù dọa nàng.

Lần này Đào Tử sợ rồi, trực tiếp nhảy về trên giường.

Hà Tứ Hải có chút buồn cười mà lắc lắc đầu, bắt đầu mặc quần áo.

Mà Đào Tử thì lại nằm vào trong chăn, lăn lăn ở trên giường, quấn chăn ở trên người.

"Con là sâu lông." Nàng nói.

Sau đó muốn nhúc nhích hai lần ở trên giường.

Nhưng mà không nhúc nhích được.

Lại thử một chút, vẫn là không nhúc nhích được.

Đào Tử: (⊙? ⊙)

Chuyện xấu rồi, nàng không ra được, lại không động đậy được nữa.

"Ba ba cứu mạng a, nhanh cứu mạng một chút." Đào Tử hô lớn.

Hà Tứ Hải bị dáng vẻ ngốc nghếch của nàng chọc cho cười ha ha.

Nhưng mà Đào Tử lại cảm thấy không buồn cười một chút nào.

Nàng muốn động đậy chân nhỏ, nhưng mà lại bị trói quá chặt.

Hà Tứ Hải nhịn cười, đưa tay giúp nàng cởi đống chăn trên người ra ra.

Đào Tử lập tức lè lưỡi thở hổn hển, bày ra dáng vẻ lòng vẫn còn sợ hãi.

Thật là đáng sợ, thiếu chút bị chăn phong ấn rồi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment