"Cái này không được, cái này chờ sau này bà nội lại cho cháu." Hứa Tiểu Liên kéo tay nàng lại rồi nói.
"Cháu muốn ngay bây giờ, bà nhanh đưa cho cháu." Ân Vệ Hồng mạnh mẽ kéo một cái.
Hứa Tiểu Liên vốn đang đói bụng, cộng với người lại không dễ chịu, lập tức không đứng vững mà trực tiếp ngã xuống đất, phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.
Ân Vệ Hồng cũng bị dọa ngã, xoay người liền chạy ra ngoài.
"Vệ Hồng, Vệ Hồng..."
Hứa Tiểu Liên ngã trên mặt đất giãy giụa gào lên, âm thanh lại càng ngày càng yếu, cho đến khi lặng yên không một tiếng động.
Trời tối rồi, một cô gái lại ở bên ngoài, bà nội không yên lòng...
...
"Bà hận nàng sao?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Hận nàng?" Hứa Tiểu Liên nghe vậy thì sửng sốt một chút, tiếp theo thì hơi kinh ngạc.
Sau đó hỏi: "Tại sao lại phải hận nàng?"
"Nếu không phải vì nàng, bà cũng sẽ không qua đời sớm như này?" Hà Tứ Hải nói.
"Vậy cũng không thể trách nàng, thân thể của tôi vốn cũng đã không được tốt lắm." Hứa Tiểu Liên cười nói, phảng phất như không hề để tâm.
Xem ra nàng luôn ôm tất cả trách nhiệm lên trên người mình, có lẽ đây cũng là nguyên nhân nuôi thành tính cách phản nghịch của n Vệ Hồng.
"Lại nói, khi đó nàng còn nhỏ, không hiểu chuyện lắm." Hứa Tiểu Liên nói.
"Vậy bà có nghĩ tới nguyên nhân chính là do bà cưng chiều nàng quá mức hay không?" Hà Tứ Hải hỏi.
Hứa Tiểu Liên nghe vậy thì không có phản bác, mà nghiêm túc gật gật đầu.
Sau đó nói: "Thực ra nàng không nợ tôi mà là tôi hại nàng."
Hà Tứ Hải rót đầy ly nước trong tay nàng.
"Khi còn bé Vệ Hồng thật sự rất nghe lời, khi đó nàng mỗi buổi sáng đều muốn tôi chải tóc giúp nàng... Thích ăn đồ tôi nấu nhất, tôi đi đâu đều muốn theo, cả ngày gọi bà nội bà nội, không chê phiền..."
Trên mặt Hứa Tiểu Liên lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Trên thực tế, sau khi Ân Vệ Hồng được đưa về nông thôn, từ bắt đầu không thích ứng đến chậm rãi tiếp nhận bà nội, đó là thời gian ở chung tốt đẹp nhất của hai người.
Nhưng sau khi Ân Vệ Hồng đến trường, tiếp xúc với càng ngày càng nhiều đứa trẻ khác, cộng với học tập không tốt lắm, Hứa Tiểu Liên lại ít quản giáo nàng cho nên dần dần mới dẫn tính cách phản nghịch.
Sau khi lên trung học vả trọ ở trường, lại kết bạn với lưu manh trên trấn, thì càng thêm trầm trọng hơn.
"Tôi rất có lỗi với ba mẹ Vệ Hồng." Hứa Tiểu Liên cảm thấy hổ thẹn không gì sánh được.
Nàng bưng chén lên, giống như là muốn dùng cốc che khuất mặt của mình.
Hà Tứ Hải cũng không biết nàng vì sao lại nghĩ như vậy. Ân Vệ Hồng không giáo dục tốt, nàng xác thực có phần trách nhiệm, thế nhưng trách nhiệm của cha mẹ nàng hẳn là càng to lớn hơn, bởi vì dù sao cũng là con cái của bọn họ.
"Những năm gần đây Vệ Hồng phải trải qua rất nhiều đau khổ, lúc đó nàng đòi tiền... Là..."
"Là muốn phá thai." Giọng nói của Hứa Tiểu Liên bỗng trở nên trầm thấp.
"Nàng còn nhỏ như vậy, cũng không ai đi cùng, chỉ có một người đi."
"Sau khi phá thai cũng không bồi dưỡng thân thể cho thật tốt... Nàng vốn muốn trở về, nhưng biết tôi qua đời rồi, nàng vừa sợ hãi lại vừa hổ thẹn..."
"Trên người nàng không có đồng nào chỉ có thể một mình đi lại ở trên đường, ngày hôm đó nàng muốn khóa của tôi, tôi cho nàng không phải là được rồi sao? Làm sao đến mức như vậy..." Hứa Tiểu Liên nói xong, dùng ống tay áo che mặt, thấp giọng nức nở.
Quỷ ngu xuẩn không an phận ngồi ở bên cạnh, nghe thấy tiếng khóc của Hứa Tiểu Liên thì bỗng nhiên sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía trước, lông mày nhíu chặt, giống như là nhớ ra cái gì đó.
"Sau đó Vệ Hồng lại quen biết một người đàn ông, hắn lớn hơn Vệ Hồng rất nhiều..."
"Hắn đối với Vệ Hồng đúng là rất tốt, nhưng lại không phải là người tốt lành gì..."
"Vệ Hồng quá ngốc... Quá ngốc..."
"Vì người đàn ông kia mà chịu nhiều đau khổ, vì hắn mà không cần con của chính mình, đưa người..."
"Nhưng cuối cùng thì thế nào, còn không phải vào tù, không được một cái gì."
"Những năm này, nàng đã phải trải qua quá nhiều quá nhiều đau khổ, mỗi ngày đều chào hỏi mọi người với vẻ mặt tươi cười, nhưng mà lúc một thân một mình..."
...
Hứa Tiểu Liên lẩm bẩm không ngừng, nói đến rất nhiều chuyện.
Hà Tứ Hải cuối cùng cũng hiểu rõ đại khái chuyện gì đã xảy ra.
Sau khi Ân Vệ Hồng rời nhà, bởi vì tuổi còn nhỏ nên phải chịu khổ rất nhiều, bưng mâm, rửa bát, việc bẩn việc mệt gì cũng đều từng làm, thậm chí còn từng làm kẻ trộm một quãng thời gian.
Sau khi bị xã hội đánh đập, tính cách của Ân Vệ Hồng cũng chậm rãi thay đổi.
Sau đó vào lúc nàng làm nữ tiếp rượu có quen biết một người đàn ông, một người đàn ông lớn hơn nàng hai mươi tuổi.
Nếu như nói người đàn ông đầu tiên là một tên côn đồ, như vậy người đàn ông này chính là một đại lưu manh.
Nhưng mà hắn đối Ân Vệ Hồng vô cùng tốt, n Vệ Hồng rất yêu hắn, trả giá rất nhiều vì hắn, thậm chí còn sinh một đứa con trai cho hắn.
Nhưng mà quốc gia nghiêm trị, nhổ cỏ tận gốc thế lực của người đàn ông kia, thế nhưng nàng vẫn khăng khăng một mực theo sát hắn, mang theo con trai đi trốn đông trốn tây cùng hắn. Nhưng cuối cùng nàng thực sự hết cách rồi, đành đưa con trai cho người khác.
Nhưng lưới pháp luật tuy thưa, bọn họ cuối cùng vẫn bị tóm lại.
Người đàn ông bị phán chung thân, mà Ân Vệ Hồng cũng bị phán ba năm.
Chờ sau khi nàng đi ra từ trong ngục giam, muốn tìm lại con của chính mình, nhưng chẳng biết người nhà đã đi đâu.
Ân Vệ Hồng nản lòng thoái chí một mình đi tới một nơi không ai biết mình, bắt đầu một cuộc sống mới.
Tuy rằng mỗi ngày nàng đều bày ra gương mặt tươi cười, nhưng trên thực tế nàng chưa bao giờ đi ra từ trong bóng tối, mỗi ngày đều sống ở trong hối hận và hổ thẹn.
Mà Hứa Tiểu Liên đi theo bên cạnh nàng đều nhìn ở trong mắt, đau ở trong lòng, nhưng lại thương mà không giúp được gì, chỉ có thể yên lặng mà làm bạn với nàng.
------
Dịch: MBMH Translate