Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 623 - Chương 623: Cháu Gái.(2)

Chương 623: Cháu Gái.(2) Chương 623: Cháu Gái.(2)

Ân Quốc Cường tổng cộng có ba người con, Ân Vệ Hồng là nhỏ nhất, phía trên còn có hai người anh trai.

Mà bác của Ân Vệ Hồng - n Quốc Phú cũng có hai đứa con trai.

Cho nên Ân Vệ Hồng không chỉ là nhỏ nhất ở nhà mà cũng là đứa nhỏ ít tuổi nhất của hai nhà, hơn nữa còn là con gái duy nhất, đương nhiên là vô cùng được yêu thương.

Sau khi Ân Vệ Hồng sinh ra cho đến trước sáu tuổi, đều là sống cùng cha mẹ trong thành phố.

Mãi đến tận khi Ân Vệ Hồng sáu tuổi, mấy người Ân Quốc Cường bởi vì chuyện làm ăn mà không chăm sóc được Ân Vệ Hồng, mới đưa nàng về nông thôn nhờ Hứa Tiểu Liên chăm sóc.

Đại khái là bởi vì trở về từ trong thành phố, Ân Vệ Hồng không quen với nông thôn cho nên rất là phản nghịch, khiến cho Hứa Tiểu Liên rất là đau đầu.

Thế nhưng khi đó còn nhỏ, Hứa Tiểu Liên cũng không quá để ý, chỉ muốn chờ nàng lớn hơn thì sẽ hiểu chuyện hơn.

Nhưng mà, Ân Vệ Hồng càng lúc càng lớn nhưng tính cách cũng không có thu lại. Một cô gái học tập không giỏi thì không nói, còn thường xuyên theo người ta đánh nhau ở bên ngoài, khiến cho Hứa Tiểu Liên rất là đau đầu.

Chờ sau khi Ân Vệ Hồng lên cấp 2, tình huống như thế lại càng thêm nghiêm trọng hơn. Bởi vì nàng ở trên trấn, trọ ở trường một tuần mới về một lần, không ai quản giáo, càng thêm trắng trợn không kiêng dè, trốn học, đánh nhau, đêm không về.

Hứa Tiểu Liên thường xuyên phải đến trường học tìm người, rất là đau đầu.

Mà ngay ở thời điểm đó, Ân Vệ Hồng quen được một tên lưu manh ở trên trấn tên là Hồng Quốc Phong...

...

"Cô à, Vệ Hồng nhà chúng tôi lại trốn học sao?"

"Đã một tuần không đến rồi?"

"Đúng vậy sao, tôi trở về sẽ giáo dục nàng thật tốt."

"Thôi học? Cô à, không được, Vệ Hồng nàng còn nhỏ không đi học thì phải làm sao bây giờ? Van cầu cô khoan dung với nó một chút."

"Tôi biết không phải lần đầu tiên, thế nhưng... Thế nhưng... Van cầu ngài, tôi trở lại nhất định sẽ giáo dục nàng thật tốt."

"Được, tôi bảo đảm nó sẽ không có lần sau nữa, cảm ơn cô, cảm ơn cô giáo..."

Hứa Tiểu Liên đi ra từ trường học, một mặt bất đắc dĩ, cũng không biết có nên gọi điện thoại cho con trai nói lại tình huống của Vệ Hồng với bọn hắn một chút hay không.

Nhưng mà...

Cuối cùng Hứa Tiểu Liên vẫn không gọi điện thoại cho con thứ hai, mà là hỏi thăm ở trên trấn một ngày, nhưng cũng không có hỏi thăm được tin tức của n Vệ Hồng, cũng không một tuần lễ này đã chạy đi nơi đâu rồi.

Cuối cùng Hứa Tiểu Liên kéo một thân bụng đói và mỏi mệt trở về nhà.

Nhà cách trên trấn khoảng ba mươi dặm, chờ lúc về đến nhà thì trời đã tối rồi.

Nhưng mà còn không vào nhà, từ xa đã thấy đèn sáng, Hứa Tiểu Liên không khỏi cảm thấy vui mừng, bởi vì nhất định là cháu gái trở về rồi.

Về phần người bạn già của nàng thì đã tạ thế nhiều năm, hai đứa con trai cũng đều ở bên ngoài, trong nhà chỉ có nàng và cháu gái.

Nhưng mà chờ sau khi nàng đi vào trong nhà, lại nhìn thấy cảnh tượng như là gặp trộm, trong nhà bị lật cho lung ta lung tung.

Nhìn căn nhà giống như gặp trộm, Hứa Tiểu Liên vô cùng kinh ngạc, hỏi: "Vệ Hồng, cháu đang làm gì thế?"

Ân Vệ Hồng cũng không nghĩ tới bà nội lại đột nhiên trở về, nàng đã đợi một buổi trưa đều không đợi được người, không chuẩn bị đợi nữa thì bà nội lại trở về rồi.

Nhìn trong nhà bị lật đến lung ta lung tung, nàng cũng có chút hoảng hốt, nhưng mà vẫn cắn răng nói: "Bà nội, cháu cần tiền, bà cho cháu ít tiền đi."

"Con cần tiền làm gì? Bà ngày hôm nay đến trường học rồi, giáo viên nói cháu đã một tuần không đi học rồi, cháu đã đi đâu? Một cô gái như cháu sao có thể đi lung tung ở bên ngoài được? Cháu muốn bà bàn giao với cha mẹ cháu như thế nào đây..." Hứa Tiểu Liên thở dài nói, không nhịn được mà lại bắt đầu khuyên ngủ.

"Ai cần bà lo, cháu cần tiền, nhanh cho cháu tiền đi." Hứa Tiểu Liên còn chưa nói hết lời, Ân Vệ Hồng đã không nhịn được mà quát nàng.

"Cháu không phải đã cầm sao?" Hứa Tiểu Liên nhìn hộp sắt bị vứt bỏ trên đất rồi nói.

Bên cạnh là sổ hộ khẩu, một gói thực phẩm nhỏ, một bản ghi chép bệnh án, vài tờ đơn thuốc...

Nàng rất là bất đắc dĩ muốn khom lưng nhặt chúng nó lên, nhưng mà mới vừa cúi người xuống đã cảm thấy được một trận choáng váng.

"Nhưng mà chút tiền thế thì đủ để làm gì, bà có còn hay không, cháu còn muốn tiền, chút ấy không đủ." n Vệ Hồng quát nàng.

"Không có nữa, chỉ có từng đó thôi. Đây là phí sinh hoạt mà ba mẹ cháu chuyển về tháng trước, chỉ còn dư lại như vậy, tháng này còn không..." Hứa Tiểu Liên đứng lên, đỡ góc bàn, cố gắng không để cho mình ngã chổng vó, vừa thở hổn hển vừa nói.

"Bà nhất định còn có, nhanh nói cho cháu, nhanh lên một chút..." Ân Vệ Hồng quát nàng.

Nhìn cháu gái giống như người điên, trong lòng Hứa Tiểu Liên cảm thấy rất chua xót, làm sao lại biến thành như vậy đây?

"Cháu không phải đã cầm chiếc vòng tay kia rồi sao? Đó là đồ cưới của bà nội, vốn sau này cũng đinh cho cháu, cháu cầm đi." Hứa Tiểu Liên đau lòng nói.

Nghe bà nội nói như vậy, Ân Vệ Hồng có chút chột dạ mà rụt tay về sau.

Nhưng rất nhanh lại quát lên giống như người điên: "Bạc lại bán không được bao nhiêu tiền, bà lại cho cháu một ít tiền, bà nhất định còn có có đúng hay không? Bà để ở đâu rồi? Trong ngân hàng sao? Tự cháu đi lấy..."

"Bà nội thật sự không có nữa." Hứa Tiểu Liên tràn đầy đau lòng nói.

Lúc này Ân Vệ Hồng nhìn thấy dây trên cổ Hứa Tiểu Liên, lập tức lôi qua một cái, "Bà cho cháu cái ổ khóa này đi, đây là vàng, có thể bán được không ít tiền."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment