Hà Tứ Hải mặc kệ hai vị thần giữ cửa, mà lôi kéo Uyển Uyển tiếp tục đi hướng về phía trước.
Thị trấn cổ Phi Long thực sự rất thú vị.
Vừa có những tòa nhà và một số đồ cổ từ các triều đại nhà Minh và nhà Thanh, cũng có một chút đồ vật cũ từ những năm 70-80, khiến cho Hà Tứ Hải mở mang tầm mắt.
Có những cọc buộc ngựa kết hợp với bức tranh ba chiều thực tế, có lừa kéo mài.
Tuy rằng còn rất nhiều, nhưng là rất ít, đừng nói Uyển Uyển chưa từng thấy, ngay cả Hà Tứ Hải cũng chưa từng thấy qua.
Phương pháp sản xuất bỏng ngô thô sơ, xe đạp vĩnh cửu, chuồng gia súc, chuồng ngựa, tiệm nhuộm vải ...
Uống trà, xem kịch, ném bát rượu ...
Uyển Uyển tràn đầy phấn khởi, Hà Tứ Hải cũng hứng thú dạt dào.
Nghĩ thầm lần sau mang Đào Tử cũng tới xem một chút, chẳng trách người xưa nói đọc một vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm.
Đi nhiều một chút không chỉ mở mang tầm mắt, mà còn tăng thêm rất nhiều kiến thức không có trong sách vở.
Hơn nữa có máy bay thương hiệu Uyển Uyển, muốn đi đâu cũng tiện, phương tiện "Tàn nhẫn" ~
"hiahiahia ... Ông chủ, sao anh lại nhìn em?"
"Bởi vì em rất tuyệt."
"hiahiahia ... Em biết mà, nhưng mà vẫn là phải cám ơn anh nha."
"..."
"Đi thôi, dẫn em đi ăn đồ ngon." Hà Tứ Hải nói: Cái đề tài này tán gẫu không nổi nữa.
Uyển Uyển đi theo phía sau Hà Tứ Hải, vừa mệt vừa đói, nghe thấy có đồ ăn ngon, lập tức cảm thấy cả người lại có lực rồi.
Thế nhưng Hà Tứ Hải cũng không lại để cho cô tự đi nữa, đưa tay đem cô bế lên.
"Ồ, ông chủ, chỗ này của anh bị làm sao vậy?" Uyển Uyển lúc này mới chú ý tới vết thương ở trên trán của Hà Tứ Hải, rất cạn, không sát vào nhìn, thì thật sự không dễ dàng phát hiện ra được.
Cô duỗi ngón tay út ra, nhẹ nhàng sờ.
"Bởi vì chỗ này muốn mọc ra một con mắt." Hà Tứ Hải nói.
"Con mắt?"
Uyển Uyển đưa tay lên sờ vầng trán nhỏ của mình, nghĩ thầm không biết chỗ này của cô có mọc ra một con mắt hay không?
"Vậy anh mọc ra rồi, nhất định phải cho em nhìn một chút." Uyển Uyển tràn đầy tò mò nói.
Kỳ thực sáng sớm Đào Tử với Huyên Huyên cũng đã hỏi Hà Tứ Hải giống như vậy, các cô cũng hiếu kì khi trên trán mọc ra một con mắt thì sẽ có bộ dạng như thế nào.
Đoán chừng bọn họ cũng là ngây thơ khi tin những lời Hà Tứ Hải nói.
Hai người tìm được một tiệm cơm mang đặc trưng nét địa phương, trong lúc chờ đồ ăn lên, nhìn Uyển Uyển đang ngồi đối diện bàn, Hà Tứ Hải lấy điện thoại di động ra, đặt đôi đũa lên chày và chụp một bức hình khác về cô bé nhỏ đang lo lắng.
Sau đó đem những tấm hình này, tất cả đều gửi qua cho Chu Ngọc Quyên.
Chu Ngọc Quyên sáng sớm đã cùng với Tôn Nhạc Dao bận rộn cho tới trưa, buổi trưa mới trở về tùy tiện làm chút gì ăn, đang ngồi ở trên ghế salon nghỉ ngơi, liền nhận được hình Hà Tứ Hải gửi tới.
Nhìn con gái đứng ở những bối cảnh khác nhau cười nói vui vẻ, bà không khỏi mà lộ ra một nụ cười nhẹ, tất cả mệt nhọc của sáng nay cũng tan biến đi.
Hà Tứ Hải mang theo Uyển Uyển đã ăn cơm trưa xong, hai người mới lần nữa đi tới Đặng gia doanh tử.
......
Dì Ngô cũng đã trở về rồi, đang ngồi ở trong cửa hàng ăn cơm trưa.
Một cái bàn rất ngắn và thấp, trên bàn bày ra hai món ăn, một phần thịt ba chỉ kho khoai tây vô cùng nhỏ, một phần củ cải xào.
Bà ngồi ở trước bàn, thân thể cúi xuống, có vẻ đặc biệt nhỏ gầy.
Bà yên lặng ăn cơm, thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài cửa hàng.
Làng quê buổi chiều rất yên tĩnh, thêm vào lại là mùa đông, gà gáy chó sủa cũng không có vài tiếng, toàn bộ thế giới phảng phất đều là yên tĩnh không tiếng động.
Qủy ngu dại ngồi xổm ở bên cạnh bà, tò mò nhìn thức ăn trên bàn, đưa tay muốn lấy, thế nhưng trực tiếp xuyên qua, nhưng hắn lại rất vui khi đi.
Đúng lúc này, dì Ngô bỗng nhiên cảm thấy ánh sáng trước mắt tối sầm lại.
Đầu bà còn chưa nâng lên, lại hỏi: "Anh muốn mua gì?"
Nhưng vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy người tới thì sửng sốt một chút.
Có hai người một lớn một nhỏ đang đứng trước cửa, một người đàn ông trẻ tuổi mang theo một đứa bé đáng yêu
Dì Ngô hơi kinh ngạc, bởi vì bà xưa nay chưa từng thấy bọn họ, nghĩ thầm có thể là thân thích của ai đó trong thôn, dù sao trong thôn không có ai là bà không biết.
Dì Ngô thả bát đũa xuống đứng lên, dù sao người đến cửa hàng nhất định là mua đồ.
"Xin chào." Người đàn ông trẻ tuổi mỉm cười với bà lên tiếng chào hỏi.
Điều này làm cho dì Ngô hơi kinh ngạc với bất ngờ, dù sao có rất ít người nói xin chào với bà.
Thế là vội vàng nói: "Xin chào, chào cậu ..."
Nói xong lại cảm thấy đối phương quá khách khí, trái lại có chút ngượng ngùng, từ trên quầy cầm một viên kẹo đường, đưa tới nói: "Cho đứa nhỏ ăn."
Người đàn ông trẻ tuổi lắc đầu.
Sau đó chỉ thấy đối phương từ trong túi áo lấy ra một bông hoa nhàu nát.
Dì Ngô không hiểu đối phương đang làm gì, nhưng vào lúc này, bông hoa nhăn nhúm trong tay thiếu niên lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được trở nên kiều diễm ướt át, giống như một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Dì Ngô trừng mắt nhìn, còn cho là mình nhìn lầm rồi.
"Đây là phép thuật sao? Tôi cũng không có tiền?"
Dì Ngô bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nhưng vẫn là thuận tay từ phía sau quầy cầm một khối tiền đưa tới.
Hà Tứ Hải thấy Ngô thẩm đưa tới một khối tiền, có chút sững sờ, sau đó mỉm cười, đưa tay nhận lấy.
"Cảm ơn."
"Tuổi quá trẻ, con mang theo đứa bé, không làm gì tốt sao?"
Bà suy nghĩ một chút, lại đưa tới một túi bánh mì nhỏ.
"Cho đứa nhỏ ăn, đừng để đứa nhỏ đói bụng."
Ngày xưa, ở quê thường có những người ăn xin như vậy, họ đứng ở trước cửa hát một bài, múa lân, nói chúc phúc, tất cần phải trả thù lao.
Nhưng mà dì Ngô đã nhiều năm không gặp quá rồi, không nghĩ tới hôm nay lại thấy.
Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn về phía Hà Tứ Hải, không biết là có nên lấy hay không.
"Cầm đi." Hà Tứ Hải nói.
"Cảm ơn bà ạ." Uyển Uyển lúc này mới đưa tay ra nhận.
"Thật là một đứa trẻ lễ phép." Dì Ngô nói.
Hà Tứ Hải cúi người xuống, đặt hoa lên chiếc bàn thấp bé của bà.
"Hoa hãy cầm về đi, tôi chỉ là một bà già, cần đóa hoa có ích lợi gì chứ? lại còn bị người ta chê cười." Dì Ngô mỉm cười nói.
"Hữu dụng." Hà Tứ Hải nói.
Đóa hoa kia, vừa vặn đặt ở trước mặt quỷ ngu dại đang ngồi xổm ở bên cạnh bàn.
Khi hắn ngửi được mùi hương của hoa Bỉ Ngạn, ánh mắt của hắn càng ngày càng linh động, vốn dĩ ở bên cạnh si ngốc, bàn tay đang liên tục nắm cái đĩa trên bàn cũng rụt trở về.
Rất nhanh ánh mắt của hắn đã khôi phục thần trí, bỗng đứng dậy.
Lúc này quỷ ngu dại không chỉ thần trí khôi phục như cũ, ngay cả hình tượng cũng có chỗ thay đổi.
Mặc dù vẫn ăn mặc như trước, nhưng đã không còn dáng vẻ bẩn thỉu trông giống một tên ăn xin nữa.
"Tiếp dẫn đại nhân." Hắn cung kính mà hướng về Hà Tứ Hải thi lễ một cái.
"Nhớ hết rồi sao?" Hà Tứ Hải hỏi.
Quỷ ngu dại gật đầu.
"Tâm nguyện của cậu, kỳ thực chính là muốn gặp mẹ cậu đúng không?" Hà Tứ Hải hỏi.
Quỷ ngu dại lần nữa gật đầu, nếu không hắn cũng sẽ không ngây ngốc, còn có thể vô ý thức tìm tới nơi này.
"Cậu đang nói cái gì vậy? Không có chuyện gì liền đi nhà tiếp theo đi, tôi còn phải ăn cơm nữa." Dì Ngô thấy Hà Tứ Hải lầm bầm lầu bầu, có chút sợ sệt, thế là muốn đuổi bọn họ đi.
Hà Tứ Hải không lên tiếng, vẫy tay, đèn Dẫn Hồn xuất hiện ở trong tay hắn.
Dì Ngô hơi kinh ngạc, đột nhiên cảm thấy e sợ đối phương không chỉ là người biết phép thuật.
Đúng lúc này, chỉ thấy người trẻ tuổi kia chỉ tay một cái, thắp sáng đèn lồng màu đỏ trong tay hắn lên.
------
Dịch: MBMH Translate