Nhìn thấy đột nhiên có người xuất hiện ở trong cửa hàng, dì Ngô sững sờ.
Ngơ ngác nhìn đối phương, trong lúc nhất thời không phản ứng lại.
Qủy ngu dại nhìn bà, trong mắt chứa nước mắt mà nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Mẹ, con đã về rồi."
"Hữu ... Hữu Minh?" Dì Ngô vẻ mặt khó có thể tin hỏi.
Quỷ ngu dại mới vừa muốn nói chuyện, dì Ngô liền cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa ngã về đằng sau.
Cũng may Hà Tứ Hải nhanh tay lẹ mắt, tiến người lên, trực tiếp đỡ được bà.
"Mẹ ..." Quỷ ngu dại lúc này mới phản ứng được, vội vàng tiến lên, khẩn trương đến không biết như thế nào cho phải.
"Không sao đâu, chỉ là đột nhiên bị kích thích, người ngất đi mà thôi."
Hà Tứ Hải nói xong, duỗi ngón tay điểm nhẹ lên trán của bà, dì Ngô ngay lập tức chậm rãi mở mắt ra.
Thần lực tại sao được gọi là Thần lực đây, quả thực chính là một cái dầu cao Vạn Kim.
"Hữu Minh?" Dì Ngô mở mắt lập tức nhìn xung quanh, bà hiện tại đầu óc có chút hồ đồ, không biết mới vừa rồi là thật, hay là vẫn nằm mơ.
"Mẹ, con ở đây." Quỷ ngu dại vội vàng tiến lên trước.
Hóa ra quỷ ngu dại tên thật là Đặng Hữu Minh.
"Đúng là con rồi, con đã về rồi sao?" Dì Ngô giãy giụa ngồi dậy, nóng lòng muốn đưa tay sờ gò má trên mặt con trai.
"Là con, mẹ ..."
Đặng Hữu Minh nghẹn ngào, lời muốn nói tất cả đều bị chặn ở cuống họng, chính là không nói ra được, bởi vì anh cũng không biết phải bắt đầu nói từ đâu, có quá nhiều lời muốn nói với bà ấy.
"Ăn cơm chưa?" Dì Ngô hỏi.
Bà cũng không có hỏi tại sao con trai mình nhiều năm như vậy không trở về, cũng không có tin tức.
Bởi vì đối với bà mà nói, những cái đó không quan trọng, chỉ cần quay về là tốt rồi.
Đặng Hữu Minh lắc đầu.
Dì Ngô ôm gò má của hắn, tràn đầy đau lòng nói: "Cũng đã gầy, cũng già rồi."
"Mẹ ..." Nước mắt của Đặng Hữu Minh cuồn cuộn rơi xuống.
"Con cũng đã lớn rồi, khóc cái gì chứ? Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi." Dì Ngô đem hắn ôm vào lòng, vỗ nhè nhẹ lưng.
Thân thể bà vừa gầy vừa lùn, Đặng Hữu Minh khom người xuống, ở trong lòng bà gào khóc.
Hà Tứ Hải để đèn Dẫn Hồn xuống, kéo Uyển Uyển lặng lẽ rời đi, không nên làm phiền thời gian đoàn tụ của bọn họ.
......
"Con thật là có lộc ăn, mẹ hôm nay vừa vặn làm món thịt ba chỉ kho khoai tây mà con thích nhất..." Dì Ngô liên tiếp gắp vài khối thịt đặt ở trong bát của Đặng Hữu Minh.
Sáng sớm bà mua thịt nhưng không nấu hết, chỉ lấy một phần nhỏ đủ để một mình ăn, còn dư lại giữ lại, đủ cho một mình bà ăn được mấy ngày.
Hiện tại con trai đã trở về, đương nhiên phải mang hết ra.
"Con mau ăn đi." Nhìn con trai đờ người ra, dì Ngô thúc giục.
"Được." Đặng Hữu Minh cầm lấy bát cơm của mình, thế nhưng có chuyện trong lòng hắn, hoàn toàn ăn không ra mùi vị gì.
"Đáng tiếc, chỉ có hai món ăn, nhưng mà không sao hết, con muốn ăn cái gì, thì nói với mẹ, buổi tối mẹ làm cho con ..."
"Ba của con ra ngoài làm việc, đoán chừng phải tới cuối năm mới trở về, đợi lát nữa mẹ gọi điện thoại cho ông ấy, để ông ấy về sớm một chút ..."
"Ba của con ở bên ngoài vừa đi làm, một bên hỏi thăm tin tức của con, cũng rất cực khổ ..."
"Đáng tiếc mẹ không biết chữ, hơn nữa một bà già như mẹ ra ngoài cũng không giúp ích được gì, cho nên liền ở lại trong nhà ..."
"Trước đây ít năm việc nông cũng không làm, một mình mẹ làm không được, hơn nữa cũng không kiếm được tiền, cho nên liền làm cái quầy bán đồ lặt vặt ..."
"Cũng không có bao nhiêu tiền, sống tạm mà thôi, cũng thuận tiệncho người ở trong thôn, đều bán chút con vật nhỏ, món đồ lớn, mẹ cũng làm không trở lại ..."
"Lần này trở về, thì không cần đi nữa, tối ngày hôm qua mẹ còn mơ thấy con, không nghĩ tới con hôm nay liền thật sự trở về rồi ..."
"Những năm này một mình con ở bên ngoài thế nào, sống có tốt không..."
Tay Đặng Hữu Minh cầm bát cơm run rẩy, nước mắt rơi xuống ở trong chén cơm, thấm vào trong cơm, bị hắn ăn hết.
Nước mắt thật sự là đắng.
Dì Ngô đứng lên, tìm cái chén, rót một chén nước, đặt trước bàn Đặng Hữu Mình, thở dài một tiếng nói: "Con đừng buồn, người trở về rồi, là tốt rồi."
"Mẹ ..." Đặng Hữu Minh ngẩng đầu lên, khóe miệng lúng túng mấy lần, nhưng lại không nói được gì.
"Còn vẫn còn muốn đi phải không?" Dì Ngô sâu kín hỏi.
Đặng Hữu Minh nhẹ nhàng gật đầu.
Dì Ngô nhìn về phía ngoài cửa hàng nhỏ, đối diện con đường vắng vẻ hoang vu vô tận, ánh nắng chiều buông xuống ở trong vùng hoang dã, chói mắt đến mức khóe mắt bà nước mắt đều chảy đi ra.
Quá một hồi lâu, bà thu hồi ánh mắt, nhìn về phía con trai bên cạnh hỏi: "Vậy sau này không trở lại nữa sao?"
Đặng Hữu Minh nghẹn ngào gật đầu.
Mặc dù Đặng Hữu Minh gật đầu, thế nhưng dì Ngô vẫn như trước hỏi một lần nữa, "Vậy sau này không trở lại nữa sao?"
"Không ... Không ... Trở về nữa." Đặng Hữu Minh để chén cơm xuống, quỳ xuống trước mặt dì Ngô.
"Mẹ, xin lỗi, mẹ, con có lỗi với ngài ..."
Đặng Hữu Minh không ngừng mà dập đầu.
"Con làm cái gì vậy? Mau đứng lên, mau đứng lên ..." Dì Ngô cố hết sức lôi kéo hắn, chính mình lại lung lay, lần nữa cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa.
"Mẹ." Đặng Hữu Minh vội vàng đỡ bà.
"Mẹ không sao, mẹ không sao..." Dì Ngô khoát tay áo một cái, ánh mắt lần nữa rơi xuống trên mặt của hắn.
"Hữu Minh, có thể nói cho mẹ nghe một chút, những năm này, con đã đi đâu không? Mẹ với ba con đã tìm con rất lâu." Dì Ngô sắc mặt bình tĩnh nhìn con trai hỏi.
"Năm ấy tiểu Siêu để cho con đi theo hắn cùng làm việc, trang trí nhà ở cho người ta..."
Dì Ngô gật đầu, những cái này bà đều biết, tiểu Siêu là đứa bé ở đầu thôn tây, cùng bằng tuổi với con trai bà, lúc trước chính là hắn gọi con trai cùng nhau ra ngoài làm việc.
"Sau đó con quen biết một người đàn ông đến từ Ninh Hương, hắn nói ở bên trong chỗ bọn họ có rất nhiều mỏ than đá, tiền lương cho người đào than đá rất cao, ông chủ than đều rất có tiền, thế là con liền cùng với hắn đi ..."
"Đào than đá rất cực khổ." Dì Ngô đau lòng nói.
"Nhưng cái kia vốn là gạt người, chính là một cái hầm lò đen, tiến vào ngoại trừ ... Ngoại trừ chết ... Liền ... Liền ..." Đặng Hữu Minh nhìn dì Ngô, mấy chữ cuối cùng làm thế nào cũng không nói ra miệng được.
Thế nhưng nước mắt của dì Ngô đã chảy xuống không ngừng được.
Bà run rẩy hỏi: "Con có biết người thanh niên đi cùng với một đứa nhỏ vừa rồi không? Họ làm cái gì?"
"Đó là tiếp dẫn đại nhân, ngài ấy dẫn độ vong hồn, trợ giúp người chết hoàn thành tâm nguyện cuối cùng."
"Vậy con ... Vậy tâm nguyện của con là cái gì?" Dì Ngô dùng ống tay áo lau nước mắt, nhìn Đặng Hữu Minh hỏi.
"Con muốn trở về gặp mẹ." Đặng Hữu Minh nói.
"Con trai ngoan, con trai ngoan ..." Dì Ngô nâng gò má của hắn, quan sát tỉ mỉ mặt của hắn, khắc ghi trong đầu, sợ về sau sẽ quên mất.
Đặng Hữu Minh rời nhà từ rất sớm, khi đó trong nhà cũng rất nghèo, bức ảnh duy nhất là khi hắn học cấp hai, đó là bức ảnh chụp tốt nghiệp tập thể.
Nhưng mà bây giờ đã thay đổi quá nhiều, nhưng mà bà vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ khi còn bé của hắn trông như thế nào.
"Nhưng mà, con có cảm giác con giống như là một con người không?" Dì Ngô hơi nghi hoặc một chút mà nói.
"Đó là bởi vì chiếc đèn này, ở dưới ánh đèn con chính là người, rời khỏi nó, con chính là quỷ." Đặng Hữu Minh chỉ đèn Dẫn Hồn ở bên cạnh nói.
"Vậy con đã cảm ơn tốt với người ta chưa?" Dì Ngô đột nhiên hỏi.
Đặng Hữu Minh lắc đầu, bởi vì Hà Tứ Hải cũng không có nhận tâm nguyện của hắn.
"Cái này sao có thể được chứ, nếu đã giúp con, con phải cảm ơn người ta." Vẻ mặt Dì Ngô hiền lành mà nói.
Bà hiện tại đã không còn khóc nữa, vẻ mặt bình tĩnh đến khó tả, như thể bà đã chấp nhận đứa con của mình ...
------
Dịch: MBMH Translate