Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 640 - Chương 640: Cảm Ơn Con Đã Làm Con Trai Của Mẹ.

Chương 640: Cảm Ơn Con Đã Làm Con Trai Của Mẹ. Chương 640: Cảm Ơn Con Đã Làm Con Trai Của Mẹ.

Dì Ngô lục tung cái tủ, cuối cùng tìm thấy một cái túi ni lông từ đáy tủ.

Túi nilon được quấn chặt, từng vòng mở ra, bên trong còn có một cái túi nhỏ màu đen, khóa kéo đã hỏng, không kéo lại được.

Dì Ngô mở bóp tiền ra, ở bên trong móc móc, móc ra mấy thứ đồ.

Một chiếc kẹp tóc màu bạc, kiểu dáng rất đơn giản, phía trên chỉ là một vài đường nét đơn giản dùng dao khắc lên đó, đây là vật quý giá nhất của dì Ngô khi còn trẻ.

Một mặt dây chuyền Quan m, nhìn giống như là ngọc thạch, nhưng thật ra là bằng nhựa, mềm và không có vân, nó được sỏ ở trên sợi dây đỏ, được bao bọc cẩn thận.

"Đây là mẹ cầu cho con ở miếu, vẫn luôn không có cơ hội đưa cho con." Dì Ngô nói.

Một chiếc dây chuyền bằng ngọc trai, với những viên ngọc trai có kích thước khác nhau và độ bóng nhẹ.

"Đây là đồ cha con mua cho mẹ khi ông ấy đến Gia Thành làm việc, mẹ cũng không biết là đồ thật hay giả." Dì Ngô hiếm khi nở một nụ cười vui vẻ.

Cuối cùng là một cuốn sổ tiết kiệm cũ kỹ.

Dì Ngô đưa cho Đặng Hữu Minh nói: "Mẹ với cha con những năm này tích góp được chút tiền, vốn là chuẩn bị để cho con, hiện tại con cũng không dùng được nữa, đợi lát nữa liền cung phụng cho tiếp dẫn đại nhân."

"Mẹ ... Mẹ làm cái gì vậy, không cần đâu." Đặng Hữu Minh vội vàng nói.

"Làm sao có thể không cần, tiếp dẫn đại nhân nhận lễ vật của mẹ, mẹ lại van cầu ngài ấy cho con được đầu thai vào một gia đình tốt trong kiếp sau." Dì Ngô.

"Mẹ, kiếp sau con cũng muốn làm con trai của mẹ." Đặng Hữu Minh rưng rưng nói.

"Tiểu tử ngốc, làm con trai mẹ, còn chưa nghèo đủ sao." Dì Ngô tràn đầy hiền lành mà nói.

Nói xong đưa tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ lọn tóc rối bời trên trán Đặng Hữu Minh.

"Mẹ, mẹ tốt như vậy, kiếp sau nhất định đại phú đại quý, con làm con mẹ, đi theo ngài hưởng phúc."

"Được, Được, khi đó con lại làm con trai mẹ, khi đó con lại làm con trai mẹ..." Dì Ngô nói xong, nước mắt lại rơi xuống.

Đặng Hữu Minh vội vàng đỡ bà ngồi xuống, cũng không khuyên bà, chỉ là nhẹ nhàng vuốt lưng của bà.

Dì Ngô rất gầy, gầy đến mức xương sống cũng nhô ra, sờ tới sờ lui đều có điểm đâm tay.

Trước đây bà không phải như vậy, ở trong ký ức của Đặng Hữu Minh, mẹ hắn đặc biệt cao và mạnh mẽ.

Một người có thể khiêng máy bơm nước xuống ruộng múc nước.

Một người có thể xách hai thúng ngô đi ba mươi bốn mươi dặm đến chợ để bán.

Trời mưa to, một mình bà cõng hắn trên lưng đi bộ hơn mười dặm, mang hắn đang bị sốt đi tiêm.

Hai người mặc một bộ áo tơi, hắn nằm nhoài ở trên lưng của bà, nhìn thái dương ướt đẫm của bà, cũng không biết là nước mưa hay là mồ hôi.

Hắn hỏi mẹ có mệt hay không, mẹ nói bà không có mệt chút nào, hắn tin điều đó.

Khi đó hắn cảm thấy mẹ thật sự rất lợi hại, đi một quãng đường xa như vậy mà bà cũng không thấy mệt.

Đúng lúc này, bên ngoài cửa có tiếng gõ cửa.

Lúc xế chiều, dì Ngô đóng cửa không buôn bán.

"Ai đó?" Dì Ngô lau nước mắt, run rẩy mà đứng lên hỏi.

"Là tiếp dẫn đại nhân bọn họ tới." Đặng Hữu Minh cũng đứng dậy, hắn đã không còn buồn nữa, mặt mỉm cười, cuối cùng điều gì đến rồi sẽ đến.

Dì Ngô nghe vậy cầm chặt tay hắn hỏi: "Con phải đi rồi sao?"

Đặng Hữu Minh gật đầu.

"Con vẫn chưa gọi điện thoại cho cha con." Dì Ngô nhìn hắn nói.

"Đừng gọi, miễn cho ông ấy lại khổ sở." Đặng Hữu Minh nói.

"Đứa con trai bất hiếu này." Dì Ngô vỗ trên đầu hắn một cái, nhưng vẻ mặt rất hiền lành.

"Mở cửa cho tiếp dẫn đại nhân đi, đừng để cho bọn họ phải chờ." Đặng Hữu Minh nói.

"Đúng, mở cửa, mở cửa ..."

Dì Ngô nói xong, đi ra khỏi cửa phòng, đi ra quầy bán đồ lặt vặt bên ngoài, nhưng bước đi của bà rất chậm, rất chậm ...

Đặng Hữu Minh cầm theo đèn Dẫn Hồn yên lặng đi phía sau lưng mà, cũng không có giục bà.

Nhìn thân thể lọm khọm của bà, thân thể gầy nhỏ.

Mẹ đã không còn cao to nữa.

Tuy rằng đi chậm rãi, nhưng chung quy cũng sẽ kết thúc.

Dì Ngô mở cửa, quả nhiên là hai người kia buổi trưa đến cửa hàng đang đứng ở cửa vào.

"Tiếp dẫn đại nhân, tiểu thần Tiên." Dì Ngô chắp tay trước ngực, cung kính mà cúi chào bọn họ.

"Không cần như vậy." Hà tứ Hải lắc đầu, sau đó nhìn về phía Đặng Hữu Minh sau lưng bà.

"Giải quyết xong chưa? Tâm nguyện đã đạt chưa?" Hà Tứ Hải hỏi.

Đặng Hữu Minh gật đầu, sau đó cung kính mà hướng về Hà Tứ Hải thi lễ một cái nói: "Cảm ơn ngài, tiếp dẫn đại nhân."

Sau lời nói của hắn, một chùm ánh sáng từ không trung rơi xuống, Đặng Hữu Minh biết rõ đã đến lúc hắn phải đi rồi.

"Mẹ, con đi đây." Đặng Hữu Minh trên tay cầm sổ tiết kiệm một lần nữa nhét về trong tay dì Ngô.

Dì Ngô sửng sốt một chút, Đặng Hữu Minh xoay người trực tiếp đi về hướng ánh sáng kia.

Đúng lúc này, dì Ngô hét lên: "Hữu Minh ..."

Đặng Hữu Minh vốn định vội vàng rời đi, nhưng chung quy vẫn là không nhịn được, quay đầu lại.

"Mẹ, làm sao vậy?" Đặng Hữu Minh nước mắt đã giàn giụa.

"Cám ơn con."

"Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?"

"Cám ơn con đã làm con trai của mẹ, đến nhà chúng ta cũng không hưởng được phúc, sống một cuộc sống nghèo lỗ, thật sự rất có lỗi với con." Dì Ngô dùng góc áo lau nước mắt nói.

"Mẹ, mẹ nói những cái này làm gì? Có thể làm con trai của mẹ, con cảm thấy rất tốt rất hạnh phúc, kiếp sau, con vẫn muốn làm con trai của mẹ."

Đặng Hữu Minh quỳ rạp xuống đất, rầm rầm rầm dập đầu ba cái.

Sau đó bỗng nhiên đứng lên, nói xong liền rời đi, trực tiếp một đầu đâm vào chùm ánh sáng kia, biến mất không còn dấu vết.

"Đi được, đi tốt ..." Dì Ngô thẩm lau nước mắt trên khóe mắt, lẩm bẩm.

Hà Tứ Hải nhẹ nhàng đi tới, nhặt đèn Dẫn Hồn ở bên cạnh lên.

"Tiếp dẫn đại nhân." Dì Ngô nói.

"Làm sao vậy?"

"Cảm ơn."

"Không phải đã cám ơn rồi sao? Hơn nữa cái này cũng là chức trách của tôi."

"Vẫn là muốn cảm ơn ngài vì đã làm những gì cho Hữu Minh nhà chúng tôi, đây là một chút thành ý, ngài đừng ghét bỏ ..." Dì Ngô có chút thấp thỏm cầm sổ tiết kiệm đưa tới trước mặt Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải nhìn lướt qua, mỉm cười lắc đầu.

Dì Ngô nhìn có vẻ càng thêm bất an.

"Tôi còn muốn ... Còn muốn nhờ tiếp dẫn đại nhân, để cho Hữu Minh nhà chúng tôi được đầu thai vào một gia đình tốt."

"Nhưng mà hắn kiếp sau vẫn muốn làm con trai của bà, tôi nghĩ tâm nguyện này hẳn là có thể thực hiện." Hà Tứ Hải nói.

"Đó là hắn vờ ngớ ngẩn." Dì Ngô ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười vui vẻ.

Đồng thời liên tục hướng về Hà Tứ Hải ngỏ ý cảm ơn.

"Tôi cũng không biết phải làm thế nào để cảm ơn ngài, ngài đã vì Hữu Minh nhà chúng tôi mà làm rất nhiều việc."

"Bà không phải là đã cảm ơn rồi sao?" Hà Tứ Hải nói.

"Đã cám ơn?" Dì Ngô có chút mờ mịt.

Hà Tứ Hải đem bàn tay đến trước mặt của bà, trong lòng bàn tay là một khối tiền mà buổi trưa bà đã đưa cho.

Sau đó vừa chỉ túi bánh mì nhỏ Uyển Uyển đang xách.

"Chúng tôi đã nhận được cảm ơn tốt nhất rồi." Hà Tứ Hải nói.

"Cảm ơn." Dì Ngô lần nữa nói cảm ơn.

Một tiếng cảm ơn này, không phải là bởi vì thân phận thần tiên của hắn.

"Đi thôi."

Hà Tứ Hải cầm theo đèn Dẫn Hồn đi tới cửa, lôi kéo Uyển Uyển trực tiếp đi ra cửa.

Hà Tứ Hải vốn không muốn nói với dì Ngô chuyện liên quan đến 15 tháng 7.

Đã đợi nửa đời, đã đủ rồi.

Nhưng là vừa sợ bà làm ra chuyện điên rồ, cuối cùng vẫn là nói với bà.

Có người có hy vọng, mới có sống đầu.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment