"Ông chủ, anh có muốn ăn hay không?" Uyển Uyển lấy một mẩu bánh mì nhỏ, đưa cho Hà Tứ Hải đang đứng ở bên cạnh.
Bây giờ bọn họ đang ở cổng trường mẫu giáo,đợi Đào Tử với Huyên Huyên tan học.
"Không cần." Hà Tứ Hải lắc đầu.
Thấy Hà Tứ Hải không ăn, Uyển Uyển ô một cái nhét vào trong miệng của mình.
"Em nên ăn ít thôi, buổi tối mẹ Huyên Huyên tổ chức tiệc liên hoan đồ nướng, có rất nhiều đồ ăn ngon." Hà Tứ Hải nói.
Uyển Uyển: (⊙ ⊙)
Bánh mì trong miệng, nàng vẫn là nuốt xuống hay là phun ra đây? Phải làm sao mới ổn đây?
"Được rồi, ăn một cái cũng không sao, còn dư lại đừng ăn nữa." Hà Tứ Hải nói.
Uyển Uyển nghe vậy gật đầu, lúc này mới nuốt nuốt xuống, nhưng mà đúng là nó thực sự rất ngon.
Nàng liếc trộm túi trong tay, rất muốn ăn một cái nữa, thế nhưng lại nghĩ đến buổi tối sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon ...
Nàng chắp tay sau lưng, như vậy mắt không thấy tâm cùng không phiền rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn dễ thương của nàng, Hà Tứ Hải đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của nàng.
Uyển Uyển lập tức kiễng chân lên, khi lòng bàn tay hắn bên đang ở trên đỉnh đầu mình.
"hiahiahia ..."
Đúng lúc này, cửa nhà trẻ mở ra, bọn nhỏ giống như là thuỷ triều tuôn ra.
Ba, mẹ, ông nội, bà nội ... , nối tiếp nhau liên tục, không dứt bên tai.
Rất nhanh, bọn họ nhìn thấy Đào Tử với Huyên Huyên đang khoác balo nhỏ ở phía sau mông, lạch cạch mà chạy ra.
Bởi vì Hà Tứ Hải mỗi lần đều đứng ở một vị trí cố định, cho nên Đào Tử với Huyên Huyên đều nhìn thấy hắn trong nháy mắt.
"Ba ba ..." Đào Tử lập tức giang hai cánh tay, nhún nhảy một cái chạy về phía Hà Tứ Hải.
Hà bốn biển ngồi xổm người xuống, giang hai cánh tay nghênh tiếp cô bé.
Nhưng mà ...
Đào Tử bỗng nhiên phanh gấp, ôm cánh tay, tức giận nhìn hắn.
"Có chuyện gì thế? Là ai chọc Đào Tử nhà chúng ta tức giận tức giận rồi?" Hà Tứ Hải duỗi ngón tay ra chọc vào đôi má phồng lên của nàng.
Đào Tử miệng nhỏ lập tức phát ra âm thanh "Phốc, phốc".
Đào Tử không nhịn được cười, thế nhưng nghĩ đến mình vẫn còn đang tức giận, vội vàng kìm lại.
"Được rồi, đừng nóng giận nữa, nói cho ba nghe xem tại sao lại tức giận?" Hà Tứ Hải hỏi.
Huyên Huyên: (o′ ェ `o )
Nàng lặng lẽ đi đến bên cạnh Uyển Uyển, sau đó nhìn thấy bánh mì nhỏ Uyển Uyển đang mang ở sau lưng.
Huyên Huyên → _ → nhìn Uyển Uyển, có đồ ăn ngon, còn lén lút giấu đi.
"hiahiahia ... Em có muốn ăn không?" Uyển Uyển lập tức hỏi.
Huyên Huyên gật đầu liên tục, dĩ nhiên muốn ăn, nàng ăn cơm đã lâu rồi, bụng bây giờ cũng đói.
"Vậy đều cho em ăn đấy." Uyển Uyển lập tức đem túi bánh mì nhỏ tất cả đều đưa cho nàng.
"Cảm ơn chị." Huyên Huyên hưng phấn nói.
"hia ... hia ... Không ... Không có gì."
"Ngày hôm qua con nằm mơ, mơ thấy ba mang chị Huyên Huyên đi đồ ăn thật ngon, hóa ra là thật sự." Đào Tử tức giận nói.
"Nha, hóa ra tức giận vì chuyện này à?" Hà Tứ Hải chợt nói.
Sau đó nhìn về phía Huyên Huyên bên cạnh.
Huyên Huyên ngay lập tức đem ánh mắt dời đi, không nhìn Hà Tứ Hải.
"Chị, bánh mì ăn thật ngon."
Nàng vừa ăn bánh mì vừa nói chuyện với chị Uyển Uyển, cái gì khác cũng không biết nữa.
"Con chỉ vì chuyện này? Chỉ vì chuyện này? Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng, ba tại sao không mang con đi cùng." Đào Tử chống nạnh, nâng cao bụng nhỏ, nổi giận đùng đùng nói.
"Con không phải là đang ngủ sao? Ngủ rất ngon." Hà Tứ Hải nói.
"Vậy ba cũng có thể gọi con dậy mà." Đào Tử nói.
"Nhưng nhìn con ngủ ngon như vậy, dễ thương như vậy, ba liền không đành lòng đánh thức con dậy." Hà Tứ Hải nói.
"Hắc hắc ..." Đào Tử nghe vậy, nâng khuôn mặt nhỏ của mình mỉm cười ngây ngô.
"Hơn nữa, bởi vì con tối hôm qua không được ăn, cho nên tối hôm nay, chúng ta sẽ tổ chức liên hoan đồ nướng, có rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon nha." Hà Tứ Hải nói.
"Có thật không?" Đào Tử nghe vậy, vẻ mặt kinh ngạc.
"Đương nhiên là sự thật, vậy bây giờ còn tức giận nữa không?"
"Hắc hắc, không tức giận, không tức giận, ba ba tốt nhất, con yêu ba nha ..." Đào Tử trơ mặt ra, nịnh nọt tâng bốc.
Huyên Huyên ở bên cạnh nghe vậy, đem bánh mì nhỏ trong miệng nuốt xuống, nhìn một túi trong tay, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Uyển Uyển: _
"Được rồi, chúng ta đi thôi, đi về nhà." Hà Tứ Hải vung tay lên nói.
"Được." Ba đứa nhỏ cùng nhau trả lời trở về nhà.
"Đào Tử, cho em ăn bánh mì." Huyên Huyên đem bánh mì trong tay đưa tới cho Đào Tử.
"Hắc hắc, em không ăn đâu, ba ba nói buổi tối có rất nhiều đồ ăn ngon đó." Đào Tử lắc đầu cự tuyệt nói.
( ̄ ̄; )
Huyên Huyên nghe vậy lập tức lộ ra vẻ mặt đờ đẫn, nàng rốt cuộc cũng biết là lạ ở chỗ nào rồi.
Thế là chăm chú nhìn Uyển Uyển ở bên cạnh.
"hiahia ... Bánh mì ăn thật ngon gào = ̄ω ̄=." Uyển Uyển ngượng nghịu cười nói.
Huyên Huyên gật đầu, nhưng mà vẫn cảm thấy là lạ ở chỗ nào.
"Được rồi, đi nhanh một chút." Hà Tứ Hải ở bên cạnh thúc giục.
"Được." Uyển Uyển nghe vậy, lập tức đi đầu xông ra ngoài, chạy thật nhanh trên đôi chân ngắn của mình.
Huyên Huyên lập tức đuổi theo.
"Chờ em."
Đào Tử không hiểu nổi các nàng làm sao lại đột nhiên chạy nhanh như vậy.
Hà Tứ Hải mang theo ba đứa nhỏ về nhà, Lưu Trung Mưu cùng Lâm Kiến Xuân vẫn chưa trở về.
Chỉ có Tôn Nhạc Dao cùng với Chu Ngọc Quyên đang bận việc.
Sáng sớm một số xiên thịt đã được tẩm ướp, mấy cái khác như tôm cá đã rửa sạch, còn có các loại rau dưa với hoa quả.
Mặc dù là liên hoan thịt nướng, nhưng không thể để cho mấy đứa nhỏ ăn thịt không được.
"Cần tôi giúp gì không?" Hà Tứ Hải đứng ở cửa phòng bếp hỏi.
Về phần mấy đứa nhỏ, ở cửa phòng bếp nhìn xung quanh một lần, thấy chúng vẫn còn sống, tất cả đều hứng thú vô tư chơi đùa.
"Không cần, cậu trông mấy đứa nhỏ là được rồi." Tôn Nhạc Dao quay đầu lại nói.
"Bọn nó chơi của bọn nó, chỗ nào cần tôi chăm nom chứ." Hà Tứ Hải nói xong, trực tiếp đi vào nhà bếp.
Sau đó lấy con dao trong tay Tôn Nhạc Dao, dùng sống dao trực tiếp đem con cá ở trên thớt đập cho ngất đi.
Sau đó từ mặt bên một đao mà xuống, đem tề đào thành hai nửa, trực tiếp dùng nước rửa lại cho sạch.
Sau đó lại dùng sống dao cạo nhẹ hai lần, cắt ra mấy cái vết xước.
Toàn bộ quá trình diễn ra suôn sẻ trơn tru, gần như trong nháy mắt một con cá đã được làm gọn gàng sạch sẽ.
"Cầm ướp muối đi." Hà Tứ Hải cầm con cá đưa cho Tôn Nhạc Dao đang sững sờ đứng ở bên cạnh.
"Tứ Hải, cậu dùng dao thật lợi hại nha." Tôn Nhạc Dao lúc này mới phản ứng lại.
"Cũng tạm thôi, đúng rồi, còn có cái gì cần dọn không?" Hà Tứ Hải khiêm tốn nói một câu.
"Còn có mấy con tôm này, phải bỏ dây câu tôi đi." Tôn Nhạc Dao chỉ con tôm còn sống nuôi ở trong ao.
"Nhưng mà không cần rút từng cái một, trực tiếp cắt bỏ, rửa sạch, nướng cũng ngon miệng." Tôn Nhạc Dao lại nói bổ sung một câu.
"Như vậy à."
Hà Tứ Hải trực tiếp từ trong thao bắt được con tôm đặt ở trên thớt, không đợi nó nhảy về phía trước, dùng mũi đao theo bụng nhẹ nhàng vạch một cái, trực tiếp đem tôm cho cắt thành hình chữ Y, con tôm lúc này mới phản ứng được, nhảy lên hai lần.
Nhưng động tác của Hà Tứ Hải vẫn tiếp tục di chuyển, dùng dao cắt đầu nó, lại cọ rửa một cái, sạch sành sanh, toàn bộ quá trình không vượt qua năm giây.
Tôn Nhạc Dao với Chu Ngọc Quyên ở bên cạnh nhìn đến sững sờ.
Cái này các nàng làm, cho dù dùng kéo cắt bỏ, cũng phải mất một hoặc hai phút để làm sạch.
"Em gái Tôn, Vãn Chiếu nhà em thực sự là có phúc lớn." Chu Ngọc Quyên nhỏ giọng nói bên tai Tôn Nhạc Dao.
Có "Bản lĩnh" như vậy, lại là người đàn ông làm nội trợ được, nhưng thật là không nhiều.
"Nào có, nào có, tựu như vậy, tựu như vậy ..." Tôn Nhạc Dao ngoài miệng nói như vậy, trên mặt đã cười như được mùa.
------
Dịch: MBMH Translate