"Con đã trở về." Lưu Vãn Chiếu mang theo đồ vật, mở cửa gọi một tiếng.
Sau đó ...
Mọi người cũng không có ai trả lời cô.
Người đâu?
Cô đổi giày đi vào phòng khách, chỉ thấy ba đứa nhỏ đang nghịch ngợm bò trên nệm.
"Chị trở về rồi, em cũng không gọi một tiếng." Lưu Vãn Chiếu nói với Huyên Huyên.
"Ha ha, chị, chị đã về rồi à." Huyên Huyên nghe vậy, nói một câu cho qua chuyện.
Sau đó liếc thấy đồ ở trong tay Lưu Vãn Chiếu, lập tức tò mò hỏi: "Chị, đây là cái gì vậy ạ?"
Lưu Vãn Chiếu không để ý đến nàng, trực tiếp đem đồ vật đặt ở trên bàn.
"Chị, em đang nói chuyện với chị đấy." Huyên Huyên bất mãn nói.
"Nhưng chị hiện tại không muốn để ý đến em." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Hừ." Huyên Huyên hầm hừ mà ngồi dậy.
Sau đó chạy đến bàn bên cạnh, kiễng chân lên, đưa tay liền muốn lấy túi nilon.
Lưu Vãn Chiếu lập tức đem túi đẩy một cái vào trong, đẩy tới chỗ cô bé không với tới được.
Huyên Huyên: O
"Sao chị có thể làm như vậy chứ?" Nàng tức giận chất vấn.
"Vì sao không thể? Chị hiện tại cứ như vậy đấy." Lưu Vãn Chiếu chớp đôi mắt to ngây thơ vô tội nhìn nàng.
"Chị gái xấu." Huyên Huyên ngay lập tức tức giận nói.
"Ồ, vậy sao? Cám ơn em đã khích lệ." Lưu Vãn Chiếu vẻ mặt vui vẻ nói.
Huyên Huyên vẻ mặt khiếp sợ, sau đó vội la lên: "Như vậy không đúng."
"Không đúng chỗ nào?" Lưu Vãn Chiếu hỏi.
"Chị phải tức giận, tức giận." Huyên Huyên vội la lên.
Chị không tức giận, em nói chị là xấu xa mà?
"Chị tại sao phải tức giận, tức giận rất nhanh già, em thích tức giận à? Em thích tức giận đúng không? Quả nhiên là em thích làm một bà cô nhỏ." Lưu Vãn Chiếu nói.
Huyên Huyên cảm giác mình sắp bị tức đến nổ tung, lỗ mũi bốc khói, đỉnh đầu bốc hỏa.
Nhưng mà vẻ mặt Lưu Vãn Chiếu đắc ý, em có thể làm gì được chị.
Đúng lúc này, Huyên Huyên bỗng nhiên quay đầu chạy hướng về phía nhà bếp.
Đứng ở cửa phòng bếp hô lớn: "Ông chủ, chị bắt nạt em, chị ấy bắt nạt trẻ nhỏ."
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy kinh hãi, ba chân bốn cẳng chạy đến cửa phòng bếp, một tay bịt miệng nhỏ của nàng lại.
Sau đó liếc nhìn về hướng trong phòng bếp, Hà Tứ Hải quả nhiên đang ở nhà bếp, khi nhìn thấy nàng, ngay lập tức nhìn về phía nàng lộ ra một nụ cười.
Lưu Vãn Chiếu lộ ra một nụ cười lúng túng, cười ha hả nói: "Hóa ra anh đang ở nhà bếp à."
"Điên khùng, con lớn như thế rồi, vừa về đến còn cùng với Huyên Huyên náo loạn cái gì, mau qua đây giúp đỡ." Tôn Nhạc Dao liếc cô một cái nói.
"Được, con tới ngay." Lưu Vãn Chiếu vội vàng trả lời một tiếng.
Sau đó nói khẽ với Huyên Huyên: "Đừng có la to, có gì không thể từ từ nói sao?"
"Hừ, là chị không nói với em đồ trong túi xách là cái gì." Huyên Huyên hầm hừ mà nói.
"Coi như chị sợ em rồi, là đồ uống, mẹ quên mua đồ uống, chị về tiện đường nên mua mang về."
"Hừ, sợ à?" Huyên Huyên tràn đầy đắc ý, bởi vì nàng đã nắm giữ được mật mã để thắng lợi.
Gặp chuyện không phải gọi mẹ, gọi mẹ cũng không có tác dụng lớn gì, gọi ông chủ, khẳng định vừa gọi một cái chuẩn.
"Là đồ uống cho em sao?" Huyên Huyên lại hỏi.
"Là cho em uống, em mau đi chơi với đám Đào Tử đi." Lưu Vãn Chiếu đem nàng đẩy cách xa cửa phòng bếp.
Trong phòng khách, Đào Tử đang dùng đồ chơi con gà của mình để thi đấu với xe cứu thương của Uyển Uyển, xem ai chạy xa hơn, Huyên Huyên vội vàng chạy tới, gia nhập vào.
"Vật nhỏ này." Lưu Vãn Chiếu nói thầm một tiếng.
Sau đó vội vàng đi tới nhà bếp hỗ trợ.
"Kỳ thực không cần em đâu, anh tự mình tới là được rồi." Hà Tứ Hải nhìn thấy Lưu Vãn Chiếu vén tay áo lên, một bộ định làm một vố lớn, có chút buồn cười mà nói.
"Không cần, có người nói em chỉ biết ăn cơm không biết kiếm sống." Lưu Vãn Chiếu nói xong, lặng lẽ nhìn Tôn Ngọc Dao ở bên cạnh.
"Con cái nha đầu này, cũng đã lớn như vậy rồi, còn theo mẹ lắm lời." Tôn Nhạc Dao vỗ trên cánh tay cô một cái, cười mắng.
"Giúp mẹ rửa rau đi."
"Biết rồi."
"Phải rửa sạch sẽ, đừng chỉ có nói biết rồi, con nói con xem, con không học làm, về sau cũng không thể toàn bộ hy vọng đều đổ cho Tứ Hải được chứ?"
"Mẹ, lời này của mẹ cũng không đúng rồi."
"Không đúng chỗ nào?"
"Con hi vọng Tứ Hải, là vì có thể hy vọng được, con muốn hy vọng vào cha, đáng tiếc không trông cậy nổi." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Ha ha." Chu Ngọc Quyên ở bên cạnh nghe vậy không nhịn được cười ha hả.
Tôn Nhạc Dao cũng nhịn không được cười.
"Lời này chờ cha con trở về, con ở trước mặt ông ấy mà nói." Tôn Nhạc Dao nói.
"Nói liền nói, con là nói sự thật, có sai đâu?"
Lưu Vãn Chiếu nhưng là không một chút nào sợ.
Đúng lúc này, cửa phòng bếp vang lên một âm thanh hỏi: "Nói cái gì?"
Lưu Trung Mưu mang theo cái túi, xuất hiện ở cửa phòng bếp.
"Không có gì, chúng con đang nói cha chừng nào thì mới trở về." Lưu Vãn Chiếu lập tức thay đổi cuộc trò chuyện, làm gì còn lời lẽ khí thế hùng hồn như vừa rồi.
"Ha ha." Chu Ngọc Quyên với Tôn Nhạc Dao đồng thời nở nụ cười.
Ngay cả Hà Tứ Hải cũng không nhịn được cười.
Nhưng mà Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh, trực tiếp dùng mông va vào hông của hắn một phát.
"Không cho cười." Cô phồng miệng lên nói.
"Được, được, anh không cười, không cười ... Ha ha ..."
Lưu Trung Mưu đứng ở cửa phòng bếp vẻ mặt khó hiểu, không hiểu nổi bọn họ đang cười cái gì.
"Ba ba, ba đã về rồi à."
Ngay vào lúc này, Huyên Huyên mới phát hiện ba trở về rồi, lập tức chạy tới, giang hai cánh tay muốn ôm một cái.
Lưu Trung Mưu vội vàng cúi xuống, ôm nàng lên.
"Con có nhớ ba không?"
"Nhớ ạ."
"Nơi nào nhớ?"
"Nơi này, nơi này, còn có nơi này ..." Huyên Huyên chỉ chỉ đầu nhỏ, chỉ ngực, vừa chỉ chỉ bụng nhỏ, nơi nào cũng nhớ.
Lưu Trung Mưu hài lòng mà bắt đầu cười ha hả.
"Ba ba, con nói với ba một việc, vừa nãy chị bắt nạt con." Huyên Huyên nói.
Lưu Vãn Chiếu đang rửa rau ngẩng đầu lên, vật nhỏ này, lần sau cũng không tiếp tục mua đồ cho nàng nữa, Lưu Vãn Chiếu hầm hừ mà nghĩ.
Nhưng trên thực tế, khi Huyên Huyên nói vài lời âu yếm với cô với bộ dáng đáng thương, thì cô liền lại mềm lòng.
Có Hà Tứ Hải hỗ trợ, tốc độ nhanh hơn rất nhiều, vật liệu rất nhanh tất cả đều đã thu thập xong.
Hiện tại phần còn lại, chỉ cần nướng nó trên lò nướng là được.
Tôn Nhạc Dao trong nhà vốn là có một cái điện lò nướng, hiện tại lấy ra là thích hợp.
Như vậy cũng không cần làm phiền đến Hà Tứ Hải nữa, hắn bị phòng bếp "Đuổi" đi ra.
Bởi vì tối hôm nay có liên hoan, cho nên Lâm Kiến Xuân với Lâm Trạch Vũ cũng trở về rất sớm.
Lâm Kiến Xuân ôm hai bình rượu, mà Lâm Trạch Vũ mang theo bánh ngọt đến, chủ yếu vẫn là cho bọn nhỏ ăn.
Khối bánh gatô này rất nhanh đã hấp dẫn chú ý của ba đứa nhỏ, cùng nhau đi tới chăm chú nhìn qua lớp bao bì bên ngoài.
"Đây là bánh gato tôi đặt làm riêng, mùi vị đặc biệt ngon." Lâm Trạch Vũ ở bên cạnh cười nói.
Đào Tử với Huyên Huyên đều tò mò nhìn hắn, các nàng cùng với Lâm Trạch Vũ không quá quen thuộc.
Uyển Uyển đứng ở bên cạnh, ngước cổ vẫy tay với Lâm Trạch Vũ.
Lâm Trạch Vũ cho rằng nàng có lời muốn nói với hắn, vội vàng ngồi xổm xuống.
Sau đó Uyển Uyển vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Cổ quái nói: "Không tệ, không tệ nha."
Nhưng mà vừa mới dứt lời, liền lại không nhịn được hiahia lên.
Đám người cũng nhịn không được bật cười, chỉ có Lâm Trạch Vũ có chút dở khóc dở cười.
"Tôi được chị gái khích lệ, về sau sẽ tiếp tục cố gắng."
"Cố lên." Uyển Uyển nắm chặt quả đấm nhỏ, gương mặt nghiêm túc.
Lâm Trạch Vũ:...
------
Dịch: MBMH Translate