Mặc dù nhân viên quản lý của mỏ cũng đã chết, thế nhưng ông chủ mỏ không nhất định, dù sao ông chủ cũng không thể mỗi ngày đều ở trên mỏ.
"Chết nhiều người như vậy? Tôi biết rồi, tôi sẽ sắp xếp người điều tra." Đinh Mẫn sau khi nghe cũng trở nên nghiêm túc.
Mặc dù đã hơn hai mươi năm trôi qua, thế nhưng không thể để một hầm mỏ lớn chết nhiều người như vậy được, không thể một chút manh mối cũng không có.
Hà Tứ Hải cùng với Đinh Mẫn tùy tiện hàn huyên hai câu, liền cúp điện thoại.
Việc nhân gian do dân gian phụ trách, nên không cần hắn quan tâm nhiều.
Nhưng mà Đinh Mẫn ở trong điện thoại nói có chuyện muốn mời hắn hỗ trợ, Hà Tứ Hải không có từ chối.
Cụ thể chuyện gì, Đinh Mẫn nói qua mấy ngày nữa sẽ trực tiếp gặp mặt nói chuyện.
Gặp nhau luôn có lúc ly biệt, mặc dù mấy đứa nhỏ không quá tình nguyện, nhưng vẫn là bị người lớn dẫn về nhà.
"Được rồi, miệng nhỏ có thể treo cái bình nước tương rồi đấy, ngày mai chơi nữa không được sao?" Hà Tứ Hải dùng khăn mặt lau mặt cho Đào Tử.
Đào Tử không thoải mái mà đem đầu lung lay.
"Ai, tại sao không thể tiếp tục chơi ạ, con vẫn chưa có buồn ngủ mà." Đào Tử bất đắc dĩ nói.
"Con nha, lần nào cũng nói là không buồn ngủ, thế nhưng lúc nằm uỵch xuống giường, tốc độ ngủ so với lợn con còn nhanh hơn."
"Mới không có."
"Không có mới là lạ."
"Hừ, chuyện của con chính con không biết sao? Ba là một lòng muốn đối nghịch với con mà đúng không?" Đào Tử hầm hừ mà nói.
"Con ngủ rồi, làm sao biết được?" Hà Tứ Hải thuận tay đem bím tóc của cô gỡ xuống.
Bởi vì hai bím tóc cao ngất trời mới vừa buông lỏng, mái tóc toàn bộ đều xỏa ra, nhìn qua như một con sư tử.
"Gào gừ, gào gừ ... , con phải ăn thịt ba, dám đối nghịch với con." Đào Tử há to miệng ở trước gương, giương nanh múa vuốt nói.
"Thật sao? Nếu con đem ba ăn hết, con sẽ không ba ba nha." Hà Tứ Hải cười nói.
"Con lại bốc mùi cho ba ngửi." Đào Tử nói.
"Ồ, Con làm sao lại bẩn như thế, quả nhiên là đứa nhỏ thối." Hà Tứ Hải nói.
Nói xong, còn cố ý ở trên đỉnh đầu cô ngửi một cái.
"Quả nhiên rất thúi nha."
"Con mới không thúi." Đào Tử ở trên cánh tay của mình trên ngửi một cái, lo lắng giải thích.
Cô rất thơm, không một chút nào thối.
"Chính là một đứa nhỏ rất thối." Hà Tứ Hải kiên trì nói.
Đào Tử phát cáu, tức giận tăng vọt, quyết định phải cho Hà Tứ Hải một bài học, khiến hắn nếm thử sự lợi hại của mình, xem thử anh ấy dám chống đối lại một đứa nhỏ nữa không.
Nàng hóa thân thành gà trống lớn hung mãnh Đào Tử, mổ về phía bụng bự của Hà Tứ Hải.
"Không đau một chút nào." Hà Tứ Hải cười ha ha, mùa đông quần áo nhiều, căn bản là mổ không tới hắn.
Xuất sư bất lợi, Đào Tử phồng mồm trợn má, hầm hừ nói: "Con tức giận rồi."
"Nha, có đúng không, vậy con tuyệt đối đừng nổ tung." Hà Tứ Hải không đếm xỉa tới nói.
Sau đó bóp kem chuẩn bị đánh răng.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên một tiếng sấm ầm vang lên, làm Hà Tứ Hải giật mình.
Này giữa mùa đông, sấm sét gì chứ?
Hà Tứ Hải kinh ngạc nhìn về phía bên cạnh Đào Tử.
Đào Tử thấy hắn nhìn sang, tay chống vào cái hông tròn vo của mình, còn mắt trợn lên tròn xoe, nhướng mày lại nói: "Con tức giận rồi."
"Đừng ... Đừng, con tuyệt đối đừng tức giận nữa."
"Sợ sao?" Đào Tử đắc ý hỏi.
Nàng cho là dáng vẻ mình tức giận nhất định rất hung dữ, cho nên ba ba mới sợ.
"Sợ, sợ."
"Về sau không nên cùng với tiểu hài tử đối nghịch nha."
"Ba chưa cùng với tiểu hài tử đối nghịch."
"Ba có."
"Không có."
"Ba có mà."
"Sẽ không có."
...
Hai người lập đi lập lại cuộc tranh luận nhàm chán, nói xong, cũng không biết đã là lúc nào, biến thành Hà Tứ Hải nói có, Đào Tử nói không có.
Đợi hai người phát hiện, đều bắt đầu cười ha hả.
"Ba ba, con yêu ba."
"Ừm, ba cũng yêu con."
"Con biết mà."
"Con vì sao lại biết?"
"Bởi vì con là đứa nhỏ giỏi nhất."
"Ừm... Cũng là đứa nhỏ có da dày nhất."
"Ô, Con cắn ba nha ..."
Ngày hôm sau.
Trước cửa trường học mẫu giáo.
"Được rồi, hai người các con vào đi." Hà Tứ Hải nói với hai đứa nhỏ Đào Tử với Huyên Huyên.
Nhưng mà hai đứa nhỏ mắt điếc tai ngơ, nhìn chằm chằm Uyển Uyển ôm một cái túi lớn to bên cạnh, vừa liếm miệng vừa ăn.
"Tại sao chúng con phải đi nhà trẻ, còn chị Uyển Uyển lại không đi chứ?" Đào Tử chỉ vào Uyển Uyển đang sung sướng ăn hỏi.
"Đúng rồi, đúng rồi." Huyên Huyên cũng gật đầu liên tục.
"Haizz, cái vấn đề này, còn thật sự làm khó ba." Hà Tứ Hải gãi đầu.
"Ba cũng không biết."
Đào Tử: …
Huyên Huyên: …
"Các con tự hỏi Uyển Uyển đi, con bé tại sao không đi nhà trẻ." Hà Tứ Hải nói.
Hai đứa nhỏ ngay lập tức đưa ánh mắt chuyển qua trên người Uyển Uyển.
"hiahia ... Bởi vì chị phải ăn bánh bao lớn." Uyển Uyển đần độn mà trả lời.
"Em cũng muốn ăn bánh bao lớn." Huyên Huyên ở bên cạnh nói ra.
"Các con sáng sớm đều đã ăn sáng rồi không phải sao?" Hà Tứ Hải có chút không nói nên lời.
"Nhưng mà con còn muốn ăn bánh bao lớn." Đào Tử nhìn chằm chằm túi ở trên tay Uyển Uyển nói.
"Cái kia ... Cho các em ăn, hiahia ..."
Uyển Uyển cầm trên tay cắn thành hình trăng lưỡi liềm, bánh bao dính đầy nước miếng đưa tới nói.
Đào Tử với Huyên Huyên thế mà không chê nàng bẩn, một người cắn một miếng bánh bao.
Uyển Uyển lại vừa nhìn trong tay chỉ còn dư lại một khối nhỏ, vội vàng ô một cái nhét vào trong miệng của mình.
"Được rồi, hiện tại đi vào nhanh một chút." Hà Tứ Hải bất đắc dĩ thúc giục.
"Được ạ." Đào Tử với Huyên Huyên nghe vậy tay cầm tay, đi vào nhà trẻ.
Khi đi tới cửa, hai đứa nhỏ không nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn.
Nhìn thấy Hà Tứ Hải cùng với Uyển Uyển vẫn còn đang đứng đó.
Các nàng đột nhiên cảm thấy, không đi nhà trẻ, hình như cũng rất vui.
Nhìn hai đứa nhỏ đi vào nhà trẻ, Hà Tứ Hải mới nói Uyển Uyển đứng ở bên cạnh: "Đi thôi."
"Ông chủ, chúng ta đi đâu?" Uyển Uyển đem tay nhỏ của mình nhét vào trong lòng bàn tay Hà Tứ Hải hỏi.
"Đi đến tiệm làm tóc ngày hôm đó?!"
"Tiệm làm tóc?" Uyển Uyển sờ sờ búi tóc của mình.
"Em không muốn cạo tóc đâu." Nàng nói.
"Không phải đến cạo đầu em, còn nhớ bà lão ngày hôm đó không? Chúng ta tới đó giúp bà ấy hoàn thành tâm nguyện."
"Nha ~" Uyển Uyển nghe vậy có phần bừng tỉnh.
Sau đó đưa tay liền muốn dịch chuyển thời không, trực tiếp chui qua lại.
"Không cần, chúng ta cứ từ từ đi thôi, thuận tiện đi dạo xung quanh một vòng." Hà Tứ Hải kéo cô nói.
"Đi dạo một vòng ... hiahia ... Em thích đi dạo một vòng."
"Đồ ngốc, Cái này thì có cái gì tốt mà vui vẻ?"
"hiahia ... Em là đồ ngốc, em thật vui vẻ nha."
Hà Tứ Hải: "..."
Xem ra thực sự là một đứa ngốc.
------
Dịch: MBMH Translate