Hà Tứ Hải lôi kéo Uyển Uyển một đường về phía trước, ánh nắng mùa đông chiếu vào trên người bọn họ một cách lười biếng.
Khuôn mặt nhỏ của Uyển Uyển đỏ bừng vì phấn khích, vây quanh Hà Tứ Hải chạy tới chạy lui.
Thời gian bây giờ người đi đường cũng rất ít, đi làm, đi học đến trường.
Ngoại trừ thỉnh thoảng có mấy chiếc xe chạy qua, chỉ có một số nhân viên vệ sinh môi trường đang chăm sóc hoa cỏ bên đường.
Đại khái cũng bởi vì ít người, Uyển Uyển có vẻ đặc biệt hoạt bát.
Hà Tứ Hải không có lựa chọn ngồi xe, cứ thế mang theo Uyển Uyển một đường đi hướng về phía trước, hắn bỗng nhiên muốn đi bộ như thế này.
Hai người băng qua ngã tư đường, đi ngang qua trung tâm mua sắm, đi qua quán cơm, đi qua cầu vượt ...
Những người đi đường, gặp phải mèo chó, nhìn thấy hoa cỏ, âm thanh nghe được ...
Đây chính là Nhân Gian, tràn đầy tinh thần cuộc sống.
Hà Tứ Hải rất yêu thích cảm giác như vậy, yêu thích từng bước một đo đạc đại địa, theo tiếp xúc được càng nhiều, càng thấy được người ta không chân thật, chỉ có như thế, hắn mới có cảm giác đang sống ở Nhân Gian, cảm giác sống hiện tại.
Uyển Uyển ở bên cạnh hắn thỉnh thoảng chạy tới chạy lui, gặp phải người xa lạ, lập tức sẽ kéo tay Hà Tứ Hải.
Gặp phải mèo chó, lập tức phát ra tiếng kêu, hấp dẫn chúng nó chú ý.
Nhìn thấy hoa cỏ đẹp mắt, sẽ phát ra tiếng cười hiahia.
Một con chim nhỏ từ đỉnh đầu bay qua, cô đều có thể đứng ở đó thật lâu để nhìn nó.
"Uyển Uyển."
"Hả?" Uyển Uyển nghi hoặc mà nhìn về phía Hà Tứ Hải.
"Em có thích hiện tại không?"
"hiahia ... Em thích bản cũ." Uyển Uyển có chút không biết rõ, đần độn mà nói.
"Anh không phải hỏi em có thích anh hay không, anh nói là, em có thích cuộc sống hiện tại không?" Hà Tứ Hải giải thích.
"Cuộc sống?" Uyển Uyển gãi đầu nhỏ, vẫn như trước không hiểu rõ.
"hiahiahia ... Em thích ông chủ, yêu thích ba mẹ, yêu thích Đào Tử với Huyên Huyên, yêu thích con mèo nhỏ chó nhỏ, yêu thích những bông hoa cây nhỏ, yêu thích ánh mặt trời, yêu thích gió thổi..."
"Được, anh biết rồi, em cũng yêu thích hiện tại." Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của nàng.
Đúng lúc này, Uyển Uyển nhìn về phía cầu vượt đằng trước.
"Làm sao vậy?" Hà Tứ Hải theo ánh mắt của cô nhìn về hướng đó.
"Anh trai nhỏ." Uyển Uyển chỉ vào trên cầu vượt nói.
Hà Tứ Hải lần nữa liếc mắt nhìn, cũng không nhìn thấy ai.
Trên cầu vượt cũng không cho phép người đi bộ lên đó.
Cho nên ...
Nhưng mà tại sao lại trốn?
Nhưng mà nếu ở lại Nhân Gian, lại gặp được hắn, nghĩ muốn hoàn thành tâm nguyện, sẽ tự tìm đến hắn.
Cho nên cũng không cần quan tâm nhiều.
Lôi kéo Uyển Uyển tiếp tục đi về phía trước.
"Em có mệt hay không?" Hà Tứ Hải hỏi.
"hiahia ... Em không mệt." Uyển Uyển nói.
Nếu như mỏi mệt biến thành quỷ thì sẽ không mệt mỏi, nhưng mà sau khi từ Quỷ biến thành người, mệt mỏi lúc trước cũng sẽ không biến mất.
Ví dụ như khi biến thành người lúc ăn no rồi, sau khi biến thành quỷ mặc dù không có cảm giác chống đỡ, thế nhưng lần nữa biến thành người, vẫn là sẽ cảm thấy chống đỡ, bởi vì trạng thái thể chất cuối cùng của con người sẽ được bảo tồn.
"Mệt mỏi liền nói, chúng ta sẽ đi bằng xe." Hà Tứ Hải nói.
"hiaihia ... Vâng ạ." Uyển Uyển vui vẻ nói.
"Thế nhưng ..."
"Nhưng cái gì?"
"Nhưng mà em muốn ông chủ ôm em một cái ... hiahia ..." Uyển Uyển ngây ngốc cười, có chút ngượng ngùng đem đầu lắc qua lắc lại.
"Thật không? Vậy anh ôm em đi một đoạn đường." Hà Tứ Hải đưa tay trực tiếp đem nàng bế lên.
Uyển Uyển ôm cổ Hà Tứ Hải, có vẻ cực kỳ hài lòng.
Sau đó nàng lại nhìn thấy anh trai nhỏ rồi.
Thế là hướng về hắn phất phất tay.
Anh trai nhỏ sửng sốt một chút, cũng hướng về nàng phất phất tay.
"hiahiahia ..."
"Vui vẻ như vậy à."
Hà Tứ Hải nhận ra có gì đó, quay người lại nhìn về phía sau lưng.
Chỉ thấy một bóng người bỗng xuyên vào bụi cỏ ở ven đường, Hà Tứ Hải chỉ kịp nhìn thấy một cậu bé trai khoảng mười mấy tuổi.
"Anh đáng sợ như vậy sao?" Hà Tứ Hải vẫn là lần đầu gặp phải quỷ thấy hắn là núp.
"Mới không phải đâu, ông chủ là giỏi nhất." Uyển Uyển lập tức nói.
"Cám ơn em khích lệ, chúng ta đi thôi." Hà Tứ Hải ôm Uyển Uyển tiếp tục đi về phía trước.
Uyển Uyển lặng lẽ ở bên tai Hà Tứ Hải nói: "Ông chủ, ông chủ, anh trai nhỏ đi theo chúng ta kìa."
"Ừm, không cần phải để ý đến hắn." Hà Tứ Hải nói.
"Nha." Uyển Uyển nghe vậy, nằm nhoài ở trên vai Hà tứ Hải, tò mò nhìn anh trai nhỏ theo sau lưng.
Mà bé trai đi theo sau lưng Hà Tứ Hải, cũng tương tự tò mò nhìn với, với Hà Tứ Hải đang ôm cô.
Hắn một mái tóc đầu loạn xì ngầu, trên gương mặt giống như vảy cá vậy từng khối từng khối bị tổn thương do giá rét.
Hắn mặc trên người một chiếc áo khoác màu xanh lá cây rất xấu, bên dưới mặc một chiếc quần thể thao đơn bạc, với một đôi giày thể thao đã rất mòn cũ, đại khái là bởi vì đáy giày bị bóc ra rồi, cho nên dùng một sợi dây thừng quấn trên mặt giày.
Hắn cắm vào hai tay, rụt cổ lại, sợ hãi rụt rè mà bám sát theo sau Hà Tứ Hải.
------
Dịch: MBMH Translate