Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 646 - Chương 646: Tổ Tôn.

Chương 646: Tổ Tôn. Chương 646: Tổ Tôn.

Lúc mấy người Hà Tứ Hải đi tới Tạo Hình Hân Vinh, n Vệ Hồng còn chưa tới.

Dù sao cũng là bà chủ, không thể đi làm đúng giờ giống như nhân viên.

Nhưng mà Hà Tứ Hải cuối cùng cũng biết tại sao tên của tiệm cắt tóc lại gọi là Tạo Hình Hân Vinh rồi.

Bởi vì Hân Vinh là tên con trai của n Vệ Hồng, tuy rằng nghe qua giống như là tên con gái, nhưng xác thực chính là tên con trai của nàng.

Đương nhiên Hà Tứ Hải cũng là nghe Hứa Tiểu Liên nói cho hắn.

Nghe thấy Hà Tứ Hải muốn tìm bà chủ của bọn họ, mấy người trong cửa hàng cũng không có suy nghĩ nhiều.

Hắn còn mang theo đứa nhỏ đến đây, nếu như đúng là một người, bọn họ vẫn đúng là muốn bát quái một hồi.

Người tóc vàng chiêu đãi bọn họ ngày hôm đó còn tưởng rằng Hà Tứ Hải mang Uyển Uyển lại đây cắt tóc.

Hắn xung phong nhận việc nói để hắn thử xem, Hà Tứ Hải đương nhiên là từ chối rồi.

Thế là dẫn Uyển Uyển đi về phía quán cafe bên cạnh ngồi một chút.

Trong cửa hiệu làm tóc có một mùi vị, Hà Tứ Hải cảm thấy mùi này không thoải mái cho lắm.

Hà Tứ Hải còn chưa dẫn Uyển Uyển đi đến quán cà phê đã gặp được n Vệ Hồng rồi.

Nàng mặc một bộ vest trưởng thành, bên ngoài khoác thêm một cái áo gió, đáng tiếc dáng người hơi mập, mặc áo gió lại làm cho nàng có chút mập mạp.

Mái tóc màu xanh lam nhạt vốn là để tăng cường cảm giác thời thượng, hiện tại lại có vẻ có chút dung tục.

Đương nhiên đây là cái nhìn dưới ánh mắt của Hà Tứ Hải. Dù sao trong mấy người phụ nữ mà Hà Tứ Hải từng tiếp xúc, bất luận là tướng mạo hay khí chất thì đều là cao cấp nhất, đương nhiên cũng khiến cho ánh mắt của hắn trở nên cao hơn rất nhiều.

"Ồ, Hà tiên sinh, ngài là mang đứa nhỏ lại đây cắt tóc sao?" Nhìn thấy Hà Tứ Hải, n Vệ Hồng rất nhiệt tình chào hỏi.

Hà Tứ Hải lắc lắc đầu, liếc mắt nhìn Hứa Tiểu Liên ở phía sau lưng nàng, trong lúc nhất thời cũng không biết làm sao để mở miệng.

"Hà tiên sinh có chuyện gì không?" n Vệ Hồng thu lại nụ cười, nghi hoặc hỏi.

"Nói như thế nào đây?" Hà Tứ Hải gãi đầu một cái.

Hắn đang nghĩ thầm có nên lấy đèn Dẫn Hồn ra, trực tiếp để Hứa Tiểu Liên nói chuyện cùng với nàng.

Thế nhưng bọn họ đang đứng ở trên đường Đại Mã, vẫn là tìm một chỗ cho thỏa đáng.

"Có chút việc muốn nói với cô, phía trước có quán cà phê, chúng ta vào đó rồi nói đi?" Hà Tứ Hải nói.

n Vệ Hồng nghe vậy thì lông mày nhíu đến càng sâu, nàng liếc mắt nhìn Uyển Uyển, sau đó lại nhìn về phía Hà Tứ Hải rồi nói: "Có chuyện gì thì nói luôn ở đây đi."

"Như vậy..."

"Sáng sớm trong cửa hàng của tôi còn có rất nhiều chuyện, không bồi Hà tiên sinh nữa." Thấy Hà Tứ Hải không muốn nói, n Vệ Hồng trực tiếp sải bước đi về phía trước.

Nàng có thể làm việc ở trong xã hội nhiều năm như vậy, cũng là bởi vì nàng đều ôm sự cảnh giác nhất định đối với tất cả mọi người nên mới có thể đi tới hôm nay. Nếu không nàng đã sớm bị nuốt đến xương không còn sót lại một chút cặn.

Nhìn n Vệ Hồng rời đi, lại nhìn vẻ mặt cầu xin của Hứa Tiểu Liên ở bên cạnh.

Hà Tứ Hải bất đắc dĩ mở miệng nói: "Cô không muốn biết con trai của mình đang ở đâu sao?"

n Vệ Hồng vừa đi nghe vậy thì đột nhiên xoay người lại, trừng mắt nhìn Hà Tứ Hải, sau đó hỏi với vẻ mặt kinh ngạc: "Làm sao anh biết những thứ này?"

Ngoài mấy người cực kỳ thân cận vào năm đó, nàng xưa nay chưa từng nói với ai về chuyện của con trai mình.

Nhưng mà mấy người tương đối thân cận kia hiện tại đều còn ở trong tù chưa có đi ra.

"Con trai của cô có phải tên là Mễ Hân Vinh?" Hà Tứ Hải chỉ vào bảng hiệu Tạo Hình Hân Vinh phía sau nàng.

Họ Mễ này là một cái họ rất nhỏ, huống hồ Hà Tứ Hải nói hoàn toàn đúng.

Cho nên n Vệ Hồng lập tức đi lên trước vài bước, nắm lấy cánh tay Hà Tứ Hải, vui mừng hỏi: "Anh biết con trai của tôi ở nơi nào sao?"

"Đến bên cạnh rồi nói đi." Hà Tứ Hải lại chỉ về phía quán cà phê bên cạnh.

Lần này n Vệ Hồng không từ chối nữa, đồng thời cũng thả cánh tay của Hà Tứ Hải ra.

Hà Tứ Hải dắt Uyển Uyển đi trước, nàng liền theo ở phía sau.

Vừa nãy Hà Tứ Hải đột nhiên nhắc đến tên con trai của nàng, nàng khó tránh khỏi kích động, đi mấy bước, nàng liền đi chậm lại, trong lòng lại càng cảm thấy nghi ngờ.

"Làm sao anh biết được tôi có con trai, đồng thời còn biết con trai của tôi tên là Mễ Hân Vinh?" n Vệ Hồng không nhịn được mà hỏi.

Trong mắt lại không che giấu nổi sự hoài nghi.

Trong quá khứ, hạng người gì mà nàng chưa từng thấy chứ, hạng lừa đảo nào cũng đã từng gặp qua.

Đặc biệt là những năm nàng làm tiếp rượu ở quán bar, mấy chị em bên cạnh có rất nhiều người đã từng gặp phải mấy tên lừa đảo.

"Đến quán cà phê rồi lại nói." Hà Tứ Hải liếc nàng một cái, sau đó ôm lấy Uyển Uyển bước lớn đi về phía trước.

Sáng sớm quán cà phê không có một người nào, Hà Tứ Hải trực tiếp tìm một góc rồi ngồi xuống.

Đồng thời còn để Uyển Uyển xuống.

"Tự em xem xem đi, có cái gì muốn ăn hay không." Hà Tứ Hải nói với Uyển Uyển.

Trong quán cà phê không chỉ bán cà phê, cũng bán một ít bánh mì, bánh ngọt...

"Được." Uyển Uyển nghe vậy, vui vẻ chạy đến trước tủ kính trong suốt rồi nhìn xung quanh vào bên trong.

n Vệ Hồng vẫn luôn đứng nhìn ở bên cạnh lúc này mới ngồi xuống.

"Hà tiên sinh, chỉ cần anh nói tin tức xác thật về con trai của tôi thì chờ tôi tìm được nó, tôi tất nhiên sẽ có cảm ơn." n Vệ Hồng nhìn Hà Tứ Hải rồi nói.

"Tôi cũng không biết con trai của cô ở nơi nào." Hà Tứ Hải cười nói.

Hứa Tiểu Liên chỉ nói với hắn n Vệ Hồng có con trai, nhưng không nói với hắn người thu dưỡng Mễ Hân Vinh đã đi nơi nào.

Nhưng mà Hứa Tiểu Liên có biết, bởi vì mấy năm n Vệ Hồng vào tù, nàng vẫn luôn đi theo bên người Mễ Hân Vinh.

"Vậy tại sao anh biết tôi có con trai, đồng thời còn biết tên của con trai tôi?" n Vệ Hồng trừng mắt hỏi Hà Tứ Hải, mặt đầy vẻ hung ác.

Nàng lúc còn trẻ đã không phải người hiền lành, sau khi đi ra từ trong tù tuy rằng thu lại đi rất nhiều, thế nhưng lúc tức giận lại không thể che giấu luồng lệ khí kia.

Nhưng mà Hà Tứ Hải sẽ sợ nàng sao, bởi vì Hứa Tiểu Liên nhờ vả, nếu không hắn căn bản sẽ không phản ứng đến nàng.

"Để người biết đến nói cùng cô đi." Hà Tứ Hải nói.

n Vệ Hồng còn không phản ứng lại Hà Tứ Hải là có ý gì, đã thấy trên tay hắn đột nhiên xuất hiện một chiếc đèn lồng màu đỏ.

"Ma thuật?" n Vệ Hồng cũng hơi kinh ngạc.

Nhưng nàng chưa kịp đặt câu hỏi, đã cảm nhận được một cái tay bỗng nhiên đặt trên bả vai của nàng.

Nàng bị dọa cho sợ hết hồn, nhưng chờ quay đầu lại thì không phải là sợ hết hồn, mà là cả người đều run cầm cập.

"Bà... Bà... Bà nội?" Nàng vừa sợ vừa nghi hoặc hỏi.

"Chuyện còn lại giao cho bà vậy." Hà Tứ Hải đặt đèn Dẫn Hồn để lên bàn rồi nói.

"Cảm ơn ngài, tiếp dẫn đại nhân." Hai tay Hứa Tiểu Liên tạo thành chữ thập, thi lễ với Hà Tứ Hải một cái.

Hà Tứ Hải gật gật đầu đứng dậy, đi về phía Uyển Uyển đang còn nằm nhoài trên tủ kính.

Hứa Tiểu Liên ngồi xuống vị trí vừa nãy của Hà Tứ Hải.

"Vệ Hồng, đừng sợ, bà là bà nội, còn có thể hại cháu sao." Hứa Tiểu Liên quan sát n Vệ Hồng tỉ mỉ, hiền lành nói.

"Không... Cháu... Người là... Không sợ." Đầu óc của n Vệ Hồng lúc này có chút rối loạn còn có chút nói năng lộn xộn.

"Những năm này, bà vẫn luôn đi theo bên cạnh cháu, Vệ Hồng, cháu phải chịu khổ rồi." Hứa Tiểu Liên đưa tay cầm lấy bàn tay của n Vệ Hồng, rồi vỗ vỗ ở trên mu bàn tay của nàng.

n Vệ Hồng theo bản năng mà muốn thu tay về, nhưng mà cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay của Hứa Tiểu Liên, có chút sững sờ mà nhìn nàng.

Một hồi lâu đại não mới phục hồi lại, nàng mở miệng hỏi: "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment