"Em muốn ăn cái nào?" Hà Tứ Hải cúi người xuống hỏi Uyển Uyển.
"Ừm..." Uyển Uyển có chút do dự không quyết định được, không biết chọn cái nào mới tốt.
Xem ra đều ăn thật ngon.
"Vậy thì đều mua đi." Hà Tứ Hải nói.
Uyển Uyển nghe vậy thì quay đầu lại, nhìn hắn lộ ra vẻ mặt vừa mừng vừa sợ.
"Làm sao? Không thích à?" Hà Tứ Hải nhẹ nhàng nắn nắn gương mặt nhỏ bé đầy thịt của nàng rồi hỏi.
Uyển Uyển lắc lắc đầu, lại gật đầu một cái.
"Quá nhiều, em ăn không hết nhiều món như vậy." Uyển Uyển nói.
"Được rồi, vậy em muốn mua mấy cái?" Hà Tứ Hải hỏi.
Uyển Uyển nghe vậy, duỗi bàn tay nhỏ của mình ra, năm ngón tay mở ra thật lớn, sau đếm đếm.
"Uyển Uyển, Đào Tử, Huyên Huyên, anh trai nhỏ, em muốn nhiều như vậy." Uyển Uyển duỗi ra bốn ngón tay.
"Anh trai nhỏ?" Hà Tứ Hải nhìn ra ngoài quán cà phê.
Quả nhiên thấy một đứa bé trai đang ngồi ở trên bồn hoa, thấy hắn nhìn sang thì lập tức trốn ra phía sau vườn hoa.
"Vậy chúng ta sẽ mua bốn cái, em chọn giúp bọn họ có được hay không?" Hà Tứ Hải cúi đầu nói với Uyển Uyển.
"Được." Uyển Uyển nghe vậy thì đương nhiên là rất hài lòng.
Sau đó nàng rất nhanh đã chọn được bốn cái bánh mì không giống nhau, chọn cho mình một cái bánh mì hình vòng lớn, phía trên còn có một ít quả việt quất.
Hà Tứ Hải cầm bánh mì đi tính tiền, Uyển Uyển tò mò nhìn về phía Hứa Tiểu Liên xem xét một chút.
n Vệ Hồng cúi đầu, đang nhỏ giọng nức nở, trên gương mặt nàng đầy áy náy, không ngừng nói xin lỗi với Hứa Tiểu Liên.
Hứa Tiểu Liên nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn nàng với vẻ mặt hiền lành.
Ở trong mắt nàng, nàng vẫn là đứa nhỏ cả ngày đi theo phía sau mông nàng, không ngừng mà gọi bà nội.
Đại khái sáng sớm không có chuyện làm ăn gì, trong quán cà phê cũng chỉ có hai người phục vụ. Các nàng cũng có chút ngạc nhiên mà nhìn mấy lần, sau đó liền không quan tâm nữa.
Hà Tứ Hải trả tiền rồi đưa bánh cho Uyển Uyển, nói: "Ăn đi, không cần phải để ý đến các nàng."
Uyển Uyển lúc này mới thu hồi ánh mắt.
"Có nên tặng cho anh trai kia không?" Uyển Uyển hỏi.
"Em đi gọi hắn vào đi." Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn bé đang trốn ở phía sau bồn hoa và không ngừng nhìn về phía bên này, sau đó nói với Uyển Uyển.
Uyển Uyển nghe vậy thì liếc nhìn Hà Tứ Hải, do dự một chút, sau đó lấy hết dũng khí một mình đi ra ngoài tiệm cà phê.
Chờ đến bên ngoài, không nhịn được lại quay đầu lại liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải nở một nụ cười cổ vũ đối với nàng.
Uyển Uyển lúc này mới bước nhỏ tiến lên, đi về phía bé trai.
Cũng không biết Uyển Uyển nói các gì với bé trai, sau đó Uyển Uyển lại một thân một mình chạy trở về.
"Làm sao thế? Hắn không muốn lại đây sao?" Hà Tứ Hải hỏi.
Uyển Uyển gật gật đầu, sau đó nói: "Anh trai nhỏ nói trên người hắn rất bẩn."
Hà Tứ Hải nghe vậy thì im lặng không nói gì, cũng không biết nên nói cái gì.
Cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng, nói: "Vậy đợi lát nữa chúng ta ra bên ngoài lại cho hắn đi."
Uyển Uyển ngoan ngoãn gật gật đầu.
Hà Tứ Hải dẫn nàng tìm một vị trí ở bên cạnh rồi ngồi xuống.
Bọn họ đợi là bởi vì cần có đèn Dẫn Hồn, không có đèn Dẫn Hồn thì cho hắn cũng vô dụng.
n Vệ Hồng là một người phụ nữ rất kiên cường, trước sau chỉ là nhỏ giọng nức nở, cũng không có gào khóc.
Điều này chủ yếu có liên quan với những gì mà nàng đã từng trải qua, lên voi xuống chó, trải qua vô số đau xót, cho nên tuy rằng bi thương, thế nhưng vẫn có thể khống chế tâm tình của mình.
Thời gian mà n Vệ Hồng và Hứa Tiểu Liên trò chuyện cũng không lâu.
Thứ nên căn dặn đã căn dặn, nàng đã không còn gì lưu luyến đối với nhân gian này nữa.
Thế là bên người nàng xuất hiện một chùm sáng.
Hai nhân viên phục vụ trong quán cà phê hơi kinh ngạc nhìn sang.
Hà Tứ Hải vươn ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, hai tia khói màu xám mà mắt thường không thể nhận ra vào trên trán hai người phục vụ, sau đó hai người giống như chẳng có chuyện gì, lại bắt đầu bận việc.
Đây chính là thần lực đơn giản, lúc trước Hà Tứ Hải có hỏi Đào Thần làm sao để vận dùng thần lực.
Cách vận dụng thần lực rất đơn giản, tâm suy nghĩ, có thể làm được sẽ làm được, không làm được sẽ không làm được, vạn vật tồn tại trong lòng, căn bản không có kỹ xảo gì cả.
Đây chính là thần lực, là hiện thực tư tưởng, là kéo dài tâm linh.
Hà Tứ Hải đứng dậy, đi về phía Hứa Tiểu Liên và n Vệ Hồng.
Hứa Tiểu Liên đứng dậy, hai tay tạo thành chữ thập, cung kính thi lễ một cái với Hà Tứ Hải.
"Cảm ơn ngài, tiếp dẫn đại nhân." Trên mặt nàng lộ ra một nụ cười ung dung giải thoát.
n Vệ Hồng bên cạnh vội vàng xoa xoa nước mắt, đứng dậy, học dáng vẻ của bà nội, cũng thi lễ một cái với Hà Tứ Hải.
Hứa Tiểu Liên lấy chiếc khóa vàng trên cổ xuống rồi đưa cho Hà Tứ Hải.
"Vệ Hồng, bà đi đi, nhớ bảo trọng." Nàng lại quay sang nói với n Vệ Hồng.
"Bà nội." n Vệ Hồng gọi nhẹ một tiếng.
"Vệ Hồng của bà nội." Hứa Tiểu Liên mỉm cười nhẹ giọng nói.
Sau đó nàng cũng không quay đầu lại mà đi vào trong chùm ánh sáng kia, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
n Vệ Hồng ngơ ngác mà nhìn Hứa Tiểu Liên biến mất, nhẹ giọng nức nở.
Đúng lúc này, động tĩnh Hà Tứ Hải xoay người rời đã thức tỉnh nàng.
Nàng ngẩng đầu lên, hỏi Hà Tứ Hải: "Bà nội tôi đến Thiên đường sao?"
"Không phải, đến Minh Thổ, người chết rồi đều sẽ tới Minh Thổ, lại vào luân hồi." Hà Tứ Hải nói.
"Cảm ơn ngài, trước đó đã mạo phạm ngài rồi." Hai tay nàng tạo thành chữ thập, nói với Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải khoát tay áo một cái, không có để ý, suy nghĩ một chút rồi đưa chiếc khóa vàng trong tay cho nàng: "Tất cả bắt nguồn từ cái này, để chấp niệm này lại cho cô đi."
"Cái này... Cái này sao có thể?" n Vệ Hồng kinh ngạc nói.
Hứa Tiểu Liên đã nói với nàng thân phận của Hà Tứ Hải, biết đây là thù lao của Hà Tứ Hải.
"Cầm đi." Hà Tứ Hải nói.
n Vệ Hồng do dự một chút, vẫn là nhận lấy, không phải là bởi vì giá trị của nó, mà là bởi vì đây là hoài niệm duy nhất đối với bà nội.
“Tiếp dẫn đại nhân, tôi... Tôi không biết nên làm sao để cảm ơn ngài." n Vệ Hồng nói.
"Như vậy thì sau này tôi đến cắt tóc đều miễn phí đi." Hà Tứ Hải nói.
Sau đó cầm đèn Dẫn Hồn rồi trực tiếp xoay người rời đi.
n Vệ Hồng lộ ra một nụ cười cảm kích, hai tay tạo thành chữ thập thi lễ với bóng lưng của Hà Tứ Hải một cái.
Sau đó đeo khóa vàng lên trên cổ của mình, bảo quản thật tốt.
"Bà nội, cảm ơn ngài, cảm ơn..." Nàng che ngực nói.
Ánh mặt trời chiếu vào từ ngoài cửa sổ, rơi xuống trên người nàng, làm cho nàng cảm thấy ấm áp không gì sánh được.
Hà Tứ Hải không có nói cho nàng chuyện liên quan tới ngày 15 tháng 7, đây đã là kết cục tốt nhất.
"Làm sao thế? Ăn không vô sao?" Hà Tứ Hải liếc nhìn cái bánh mì gặm dở trên tay Uyển Uyển rồi hỏi.
"Hi hi..." Uyển Uyển vỗ vỗ bụng nhỏ của mình, no rồi nha.
Trẻ nhỏ chính là như vậy, lúc không ăn luôn cảm thấy có thể ăn một đầu trâu, nhưng khi ăn thật thì chỉ có ăn được cái đuôi trâu.
"Vậy trước tiên cứ giữ lại." Hà Tứ Hải cầm lấy bánh mì của nàng rồi lại bỏ vào trong túi.
Sau đó dắt nàng đi ra ngoài cửa, Uyển Uyển chủ động cầm đèn Dẫn Hồn ở trong tay, vừa vặn có thể đem ra chơi một chút.
"Hi hi..." Nàng phát ra tiếng cười đắc ý.
Khiến cho Hà Tứ Hải có chút không hiểu ra sao, không hiểu nàng vô duyên vô cớ cười cái gì.
Chờ tới cửa, Hà Tứ Hải mới nhớ tới một chuyện, xoay người vẫy tay đối với hai người phục vụ, hai sợi khí tức màu xám bay ra từ trên người các nàng, tiêu tan ở trong không khí.
Hà Tứ Hải lúc này mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Sau đó vẫy vẫy tay đối với bé trai trốn ở phía sau bồn hoa.
------
Dịch: MBMH Translate