n Vệ Hồng cầm lấy túi của mình chính chuẩn bị ra cửa.
Sau đó liền nhìn thấy tiếp dẫn đại nhân dắt bé gái đi tới cửa, vẫy vẫy tay về phía bồn hoa xa xa, trong lòng không khỏi hơi nghi hoặc một chút.
Bởi vì chỗ kia trống rỗng, không có một người.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên có một bé trai đi ra, làm cho nàng sợ hết hồn.
Cả người bé trai bẩn thỉu, sợ hãi rụt rè đi lên trước, có chút sợ sệt mà nhìn Hà Tứ Hải.
"Không cần sợ hãi, em hẳn phải biết anh là ai?" Hà Tứ Hải nói với bé trai.
Bé trai ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, lại vội vàng cúi xuống, sau đó khẽ gật đầu một cái.
"Em tên là gì?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Diệp Đại Tráng." Bé trai cúi đầu, nhìn đôi giày cũ nát của mình, nói.
Hai bàn chân hắn vì bất an mà xoa đi xoa lại trên đất.
Bởi vì có đèn Dẫn Hồn, hắn đã là người thực, cho nên cảm thấy từng tia ý lạnh.
"Mấy tuổi rồi?" Hà Tứ Hải lại hỏi.
"Mười tuổi." Diệp Đại Tráng nhỏ giọng nói.
Hà Tứ Hải thở dài một tiếng, lấy một cái bánh mì ra từ trong túi rồi nói: "Cầm ăn đi."
Diệp Đại Tráng vội vàng lắc lắc tay.
"Cầm, đây là Uyển... em gái cho em." Hà Tứ Hải nói.
Nói xong trực tiếp đưa cho Uyển Uyển bên cạnh, bảo nàng đưa cho Diệp Đại Tráng.
"Anh trai, cho anh ăn, ăn thật ngon nha." Uyển Uyển cầm bánh mì chạy tới đưa cho hắn.
Thế nhưng bé trai vẫn lắc đầu từ chối.
"Em biết anh là ai không?" Hà Tứ Hải nghiêm mặt hỏi.
"Biết, ngài... Ngài là thần tiên đại nhân." Bé trai bị làm cho sợ hết hồn, có chút khủng hoảng nói.
“Nếu biết anh là thần tiên đại nhân, vậy em định không nghe lời thần tiên đại nhân nói à?" Hà Tứ Hải tiếp tục nghiêm mặt hỏi.
Diệp Đại Tráng nghe vậy liền vội vàng lắc đầu, cảm thấy như vậy còn chưa đủ, lại vội vã xua hai tay.
"Nếu như vậy thì nghe lời, cầm đi." Hà Tứ Hải nói.
Diệp Đại Tráng nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó mới tiếp nhận bánh mì mà Uyển Uyển đưa tới.
"Cảm... Cảm ơn." Hắn nhỏ giọng nói.
"Hi hi... Không khách sáo." Uyển Uyển cười nói.
Nhìn Uyển Uyển, bé trai cuối cùng cũng nở nụ cười.
Sau đó không biết nhớ tới cái gì, lại cúi đầu buồn bã.
Hà Tứ Hải đi tới, lấy tay đặt ở trên đầu bé trai, kích phát thần lực.
Ở bên trong mùa đông giá rét, bé trai đột nhiên cảm thấy còn không lạnh như vậy nữa, toàn thân ấm áp.
Hắn hơi kinh ngạc mà ngẩng đầu lên nhìn về phía Hà Tứ Hải.
"Ăn đi."
Hà Tứ Hải mỉm cười với hắn.
Vào giờ phút này, hắn bỗng nhiên rõ ràng cái gì là thần tiên đại nhân.
Có thần tiên đại nhân ở đây, hắn không cần phải tiếp tục sợ sệt, không cần lo lắng, thần tiên đại nhân sẽ giúp hắn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.
"Chúng ta vừa đi vừa nói đi." Hà Tứ Hải nói.
Diệp Đại Tráng gật gật đầu, lộ ra một nụ cười an tâm.
"Em mới mười tuổi, còn nhỏ như thế, là chết như thế nào?"
"Đi lên núi tìm đồ ăn, rơi vào trong suối." Diệp Đại Tráng vừa gặm bánh mì trong tay vừa nhỏ giọng nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy liếc mắt nhìn hắn, nhỏ như vậy liền lên núi tìm đồ ăn? Hơn nữa còn là vào mùa đông.
"Người nhà em đâu?"
"Mẹ bỏ đi, ba ba đi ra ngoài tìm mẹ, ông nội qua đời vào mấy năm trước rồi, trong nhà chỉ có em và em gái." Diệp Đại Tráng khổ sở nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì xoay đầu lại nhìn về phía hắn, kinh ngạc hỏi: "Em còn có em gái sao?"
Diệp Đại Tráng nghe vậy gật gật đầu, nhìn về phía Uyển Uyển bên cạnh.
"Em gái tên là Diệp Thảo Nhi, năm nay bảy tuổi rồi." Diệp Đại Tráng lộ ra một nụ cười rất cao hứng.
"Vây...vậy bây giờ ai đang chăm sóc em gái em thế?" Hà Tứ Hải hỏi.
Diệp Đại Tráng nghe vậy cúi đầu, bắt đầu rơi nước mắt, từng giọt lớn rơi xuống, rơi vào bánh mì trên tay rồi biến mất ở trong bánh mì.
Uyển Uyển nhẹ nhàng kéo ống tay áo của hắn lại, phiết miệng nhỏ, dáng vẻ giống như cũng muốn khóc.
Diệp Đại Tráng dùng ống tay áo quét ở trên mặt một cái, cố gắng nhẫn nhịn tiếng khóc nức nở, bày ra một nụ cười, nói, "Em và em gái anh rất giống nhau."
Hắn thực ra muốn nói, Uyển Uyển rất giống em gái hắn.
"Nhà em ở nơi nào, chúng ta đến xem em gái của em trước. Nàng ở nhà một mình, không ai chăm sóc cũng không thể được." Hà Tứ Hải nhíu mày nói.
Diệp Đại Tráng nghe vậy, lộ ra vẻ kiêu ngạo.
"Em gái em rất giỏi, nàng biết tự mình chăm sóc chính mình."
"Vậy cũng không được, không có người lớn sao được." Hà Tứ Hải thở dài một tiếng.
Trong thời gian ngắn có lẽ không thành vấn đề, thời gian dài không có người lớn khẳng định là không được.
Diệp Đại Tráng nghe vậy thì vẻ mặt trở nên âm u, sau đó nhỏ giọng nói: "Em chính là muốn tìm ba mẹ về nhà."
"Cho nên tâm nguyện của em chính là tìm được ba mẹ của mình sao?" Hà Tứ Hải hỏi.
Diệp Đại Tráng khẽ gật đầu một cái.
"Anh tiếp nhận tâm nguyện của em, anh sẽ giúp em tìm ba mẹ của em." Hà Tứ Hải nói.
"Cảm ơn tiếp dẫn đại nhân, nhưng mà... Nhưng mà em không có tiền." Diệp Đại Tráng cúi đầu buồn bã nói.
"Không sao, một người anh trai tốt như em, dù không có thù lao thì thần tiên cũng đồng ý giúp em." Hà Tứ Hải nhẹ nhàng vỗ vai hắn một cái.
Diệp Đại Tráng nghe vậy ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Hà Tứ Hải.
Sau đó mặt giãn ra rồi nở nụ cười.
"Cảm ơn ngài, thần tiên đại nhân."
"Không cần cảm ơn, em còn biết nhà mình ở nơi nào không?" Hà Tứ Hải hỏi.
Diệp Đại Tráng gật đầu một cái rồi nói: "Hừm, em biết, ở thôn Quải Tử Câu."
"Thôn Quải Tử Câu? Có biết ở trấn nào thành phố nào không?" Hà Tứ Hải hỏi.
Diệp Đại Tráng nghe vậy thì có chút mờ mịt mà lắc lắc đầu.
Vậy thì hơi rắc rối rồi, Hà Tứ Hải tìm kiếm ở trên điện thoại di động một hồi, vẫn đúng là tìm được thôn Quải Tử Câu, nhưng mà nó nằm ở tận tám tỉnh.
Trong đó một cái ở tỉnh Thiên An, là một thôn xóm nhỏ dưới trấn Kiều Loan, thành Hồng Xuyên, tỉnh Thiên An.
Ở trên mạng chắc chắn là không thể tìm kiếm được ảnh liên quan tới thôn Quải Tử Câu rồi, thậm chí còn không tìm được hình ảnh của trấn Lâm Dương.
Thành phố Hồng Xuyên đúng là có, một thành phố nhỏ, trên mạng có một bức ảnh của quảng trường Hồng Xuyên.
"Em từng thấy qua nơi này chưa?" Hà Tứ Hải đưa bức ảnh cho Diệp Đại Tráng nhìn.
Diệp Đại Tráng thần sắc mờ mịt mà lắc lắc đầu.
"Em nói mình lên trên núi tìm đồ ăn, núi đó gọi là núi gì?" Hà Tứ Hải bỗng nhiên chợt nhớ ra.
"Núi Nhị Tử." Diệp Đại Tráng bật thốt lên.
Hà Tứ Hải cũng tìm một hồi, căn bản không có chỗ nào gọi là núi Nhị Tử cả.
Nhưng mà Hà Tứ Hải cũng không cảm thấy kỳ quái, cách gọi tên rất nhiều địa danh của dân bản xứ luôn có sự khác biệt với trên bản đồ.
Nhưng mà như này đúng là khó, chẳng lẽ phải đến từng nơi để tìm sao?
Thế là suy nghĩ một chút lại mở miệng hỏi: "Em có từng đến trường không?"
Diệp Đại Tráng nghe vậy lập tức gật gật đầu, sau đó nói: "Em học lớp ba."
"Trường học tên là gì?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Tiểu học Hy vọng Vĩnh Hồng." Diệp Đại Tráng nói.
"Vĩnh Hồng?"
"Hừm, giáo viên nói đây là trường tiểu học do bà nội Triệu Vĩnh Hồng xây cho chúng em." Diệp Đại Tráng nói.
Hà Tứ Hải rất nhanh đã tìm được tiểu học Hy vọng Vĩnh Hồng.
Cũng thuộc tỉnh Thiên An, nhưng cũng không thuộc tỉnh Hồng Xuyên, mà là thuộc trấn Diệp Dương phía dưới thành phố Khánh Châu.
Hà Tứ Hải lấy Tiểu học Hi vọng Vĩnh Hồng làm trung tâm, tìm kiếm bốn phía.
Cũng không có tìm được thôn Quải Tử Câu, nhưng mà tìm được một thôn gọi là Quải Chi Câu, khác nhau một chữ Chi.
Gần thôn Quải Chi Câu không có núi Nhị Tử, thế nhưng có núi Song Phong.
Xem ra tám chín phần chính là chỗ này rồi.
Thế là Hà Tứ Hải tìm một bức ảnh của thành phố Khánh Châu ở trên mạng rồi đưa cho Uyển Uyển.
------
Dịch: MBMH Translate